Không phải cái gì cứ cố gắng là sẽ đạt được... Đôi khi còn do duyên phận và may mắn...
Chỉ 2 tiếng ngồi cạnh ngắn ngủi mà cậu nỡ lòng nào đánh cắp con tim tớ...
Học cấp 3 thì lo lắng thi ĐH, lên ĐH thì lo lắng về môi trường mới, hoàn cảnh mới, bạn bè mới... Đủ thứ lo lắng ập đến... Nhưng thôi kệ, cứ vui được ngày nào thì mình vui thôi :)) chúc cậu tối an lành.
Là bồng bột của tuổi trẻ... Sau này nghĩ lại, đó có thể là kỉ niệm mà bạn muốn giữ lại nhất, bởi đó là khoảng thời gian mà bạn dũng cảm nhất để theo đuổi người mình thích...
Ngày cuối tuần, tâm trạng khá ổn...
Chênh vênh giữa tuổi 17 và tuổi 18, cảm giác mọi thứ thật hỗn độn... Thi cử, điểm số, ước mơ, hoài bão, công việc...mọi thứ dường như chỉ đợi bạn mệt mỏi sẽ nhấn chìm bạn... Giữa chúng bạn đầy hoài bão, ước mơ ấy, mình bạn bơ vơ, lẻ loi, không biết nên làm gì... Giữa chúng bạn đầy mục tiêu phía trước, bạn lại cứ quẩn quanh ở vạch xuất phát... Luôn tự nhủ rằng cố gắng rồi sẽ có điều mình muốn, nhưng rồi, bạn tự bỏ... Chỉ vì sự hỗn độn mà chính bạn tạo ra... What should i do now???
Ưa nhìn hay không, tuỳ vào cảm nhận của từng người, người ngoài không nên phán xét.
Tình cảm là 1 thứ mà con người không thể nào hiểu hết...
Đi tìm mặt trời để sau cơn mưa xuất hiện cầu vồng nào.
Từ bỏ ước mơ ấp ủ đã lâu, thấy đau không?