"Sẽ không đau đâu. Anh hứa sẽ ở bên em, sẽ yêu em, chịu trách nhiệm với em". Đây là những lời anh từng nói, anh còn nhớ không?
Em vẫn nhớ đêm hôm ấy. Em đau như bị cắt đi miếng da thịt trên người, nhưng ít ra em cảm nhận được trong sự đê mê đó có tình yêu của chúng ta. Em thích nó, bởi em có thể khoái lạc cùng anh, cảm nhận được cơ thể em và anh đã hòa làm một. Đêm ấy là đêm đầu tiên em có thể vùi vào lòng anh ngủ một mạch đến sáng. Em đã trở thành đàn bà trước hôn nhân. Anh biết em thích nhất điều gì không? Là vùi vào lòng anh hít một hơi căng đầy như thể em không bao giờ được làm vậy nữa. Ấy thế mà thật anh ạ.
Sau đêm ấy, anh vẫn gặp em, chúng ta vẫn làm tình cùng nhau, nhưng anh chỉ vồ lấy em, đưa cái thứ đang căng cứng vào người em, vồ dập thân xác em như thể cơ thể này là nơi để anh thoả mãn, xả đi những dồn nén. Em mặc cho anh cấu xé, vô hồn nhìn trần nhà, nước mắt tuôn rơi. Đau xót cho thân mình ư? Còn điều gì để đau xót sao? Em ước giá như anh có thể nâng niu em, dịu dàng tận hưởng em như anh đã từng thì tốt biết mấy. Nhưng không, anh đến như một con hổ đói vồ lấy miếng mồi, anh đi như một con ma trong bóng đêm lặng lẽ. Chẳng còn mùi hương quen thuộc. Thứ em ngửi là mùi thuốc lá nồng nặc, là mùi thuốc xịt phòng rẻ tiền át đi mùi thuốc lá.
Em muốn kết hôn. Lần một anh nói để sắp xếp công việc, lần hai anh nói anh chưa sẵn sàng, và lần thứ ba là một lời nói:
- Tôi sẽ cưới vợ còn trinh.
- Chẳng phải anh đã lấy đi lần đầu của em sao?
- Loại dễ dãi như cô không phải tôi thì thằng khác cũng có thể.
Anh quăng cái ánh mắt khinh bỉ nhìn em. Em chợt nhận ra, trao cái quý giá nhất cho người mình xem là quan trọng nhất vô tình khiến bản thân tầm thường, nhơ nhuốc. Em bước vào phòng tắm và tắm như muốn rửa trôi những vết thâm tím trên cơ thể. Nếu ai cũng như anh, tấm thân này đã không còn chỗ nương tựa. Đó là lần cuối em gặp anh. Chúng ta đã chia tay sau ngần ấy năm dài đằng đẵng.
Phải mất rất lâu em mới có thể tìm cho mình được hạnh phúc mới. Ngỡ rằng nỗi đau đã buông tha cho em, nhưng không. Anh lại đập tan hạnh phúc đáng ra em xứng đáng được nhận sau bao tổn thương. Một đêm anh say khướt gõ cửa nhà em, vồ lấy em mặc em chống cự. Anh tàn bạo chiếm lấy em nhưng đâu biết rằng trước đêm anh đó, em đã tìm đến phòng khám, vá cái thứ mà anh xem là quý giá. Tưởng chừng em sẽ được hạnh phúc, nhưng tai ương lại ập đến. Em bị nhiễm trùng vùng kín nặng vì quan hệ quá sớm sau phẫu thuật. Khi anh đọc lá thư này, có lẽ em đã không còn trên đời nữa. Anh không thể giúp em sống, giúp em có thể dự lễ cưới của mình. Cái màng mà anh điên cuồng muốn chiếm lấy của bao nhiêu cô gái thực ra chỉ là hư vô, rách thì có thể vá. Em chẳng xin anh trả lại hạnh phúc cho em, chẳng xin anh trả lại mạng sống cho em, nhưng em xin anh hãy thức tỉnh. Nếu anh không thể cho ai hạnh phúc, đừng cướp đi hạnh phúc của ai.
Bài viết gốc:
https://www.facebook.com/MocLan.Official/posts/1990461777891719View more