@ParkHeo

Nhật ký của June

.

ParkHeo’s Profile PhotoNhật ký của June
Câu hỏi ấy vẫn chưa có lời hồi đáp
Thực ra, cái tôi sợ không phải là hiện tại chưa có mà chính là mãi về sau cũng không có. Tôi rất phấn khởi khi tìm được chị, tìm được nơi cất giấu tâm tư của chị nhưng sự vui mừng đó cứ theo thời gian, theo ngày tháng chị bỏ ngỏ lá thứ tôi mà dần vơi cạn
Có lẽ đây là trang nhật ký thứ ba tôi viết về chị, cho chị và vì chị rồi. Lạ lùng thật, vốn dĩ chỉ là một người xa lạ, cũng chỉ như bao kẻ ngoài kia đọc được những dòng chị viết mà cảm động, nhưng lại khiến tôi xao xuyến mãi không thôi

Latest answers from Nhật ký của June

.

ParkHeo’s Profile PhotoNhật ký của June
It seems like a long-lost day for me. Suddenly, I felt like I need some fresh air, like for real. Opening the front door, right at the moment I stepped out the door, the air blew into every cell skin of mine. It was hot, extremely arid. It is said that it was the hottest day that day. The sun had stopped shining when the wind blew my hazy mind away. I could feel the itchy was raising harder and harder lower my chin, on the neck. Trying to see through the liberated scenery behind the fence that the height is just not enough to prevent some nosy, strange eyes from seeing through those branches to reach the old shut doors in the girl dormitory when standing far away at a certain distance from the fence. I was under some kind of impression that I knew the guy in his motorbike on the other side of the fence. He probably was waiting for someone. I like observing people from a far distance, guessing what are they doing. It would be a great joy to see a lovely girl skipping on her leg, and making her way to her lover. The guy would compress his anger into a loving complaint, and the smile of the girl could not blow him away more. I have always found these couples cute, unlike a friend girl or many friends of mine. Their expressions of love in public are out of order, my friends said. However, I assume it is just their jealousy that blinds them from seeing lovely things.
Reluctantly, I came back to the room. I saw my flatmate whose bed is inferior to mine, putting an effort into her studying Korea, what I meant by “putting her effort” is, she was not used to being like this studious, not like what I had known at least. I climbed to my bed and felt like getting down to write this stuff down.

View more

.

ParkHeo’s Profile PhotoNhật ký của June
The door was open, she came in and said that she will give me a lift to school every morning. Not looking at her, my eyes were stung and I was trying to hold back my emotion. There's no doubt about my desperation, I was hoping to run off this house, I was fantasizing about living my own life, I was wanting it so bad. Now that everything fell through, I can't help but feel hopeless. What am I supposed to do now and in the next few years?. Will I ever can break out of this?

.

ParkHeo’s Profile PhotoNhật ký của June
I'm not feeling good for a while. I was lying in my bed all day, doing nothing and feeling guilty. My deadlines have been chasing me and I'm so stressed out. I feel so bad about myself even though I know it's okay not to be okay sometimes. I can't help but feel pitiful. That's why I decided to write it down, I can't bear this alone, it's been stuck in my throat for so long

.

ParkHeo’s Profile PhotoNhật ký của June
đi đâu cho khỏi ướt áo
giữa bể dâu hoang tàn
giữa ngổn ngang chắp vá
chưa ai xoa vết thương
đi đâu cho khỏi ướt
những hạt giọt trĩu nặng
mang hình hài cái chết
chém ngang tuổi hồng hoang
đi đâu cho khỏi ướt
khi đến chân trời nào
cũng mang theo chính mình

.

Tôi mừng vì họ nói rằng trong những ngày tháng sắp tới, tôi và cậu, sẽ tiếp tục mối quan hệ như chúng ta nên thế, mối quan hệ mà tôi mong ở cậu và tôi nên như vậy. Tôi chưa sẵn sàng để bước vào cuộc dạo chơi tình tứ, tôi chưa từng ở trong một mối quan hệ lãng mạn, chưa từng có trải nghiệm tình yêu đôi lứa. Tôi xa lạ với trò chơi mà vốn dĩ ai cũng sẽ từng ít nhất một lần bước vào. Tôi sợ thua. Có lẽ tôi nên chuẩn bị cho mình chút hành trang, chút lý thuyết ái tình để không phải thấy mình quá thảm hại. Tình yêu chưa từng là mối ưu tiên hàng đầu của tôi, ngay cả khi vô số lần tưởng tượng viễn cảnh hạnh phúc nơi có cậu, tôi vẫn không khỏi cảm thấy e sợ. Tôi đã mong sao cho những viển vông của mình đừng hóa vào cuộc đời này, mong sao cho mộng tưởng chỉ mãi là mộng tưởng, mãi huyền ảo và vô thực; mong cho cậu đừng bao giờ bước đến bên tôi và nói lời dịu ngọt, mong cậu đừng mở lời,.. mong cậu đừng đem cảm tình của mình đặt lên vai tôi bởi tôi hoài nghi mình sẽ chẳng thể gồng gánh nổi. Tôi là kẻ vô thần nhưng lỡ thầm kín mong rằng lời tiên đoán ấy sẽ không sai. Tôi mong mình vẫn có thể ở bên cạnh nhau, chẳng phải tình cảm lứa đôi, cũng chẳng nhạt nhẽo như hai tiếng “bạn học”, tôi mong chúng ta sánh bước bên nhau và dõi nhìn nhau nơi hai bờ mong nhớ. Đừng đến quá gần, đừng đi quá xa. Đừng làm nhau đau.

View more

.

Cậu luôn hỏi tôi những vấn đề về học tập. Tôi luôn lãng mạn hóa mọi thứ và nghĩ rằng, hẳn cậu cũng muốn bắt chuyện và học tập chỉ là cái cớ. Tôi mong cậu hỏi tôi những điều riêng tư hơn, và trong một đêm Hà Nội lạnh giá, tôi ước thế thật. Tôi không nghĩ mình là kẻ tin vào những điều ước của chính mình, nhưng lạ quá, là tôi kỳ lạ, hay sáng nay là một sáng kỳ lạ. Chiếc phi thuyền của cậu đặt trên bệ phóng và bay thẳng tới hòm thư của tôi, đem theo câu hỏi thân thương mà tôi luôn mong chờ. Cậu có ngại không, nếu tôi muốn biết thêm về cậu?

.

Một thời gian dài không viết làm tôi trở nên lạ lẫm với câu chữ. Những ý nghĩ lộn xộn, không đầu không cuối, không biết phải đặt xuống đâu. Tôi không từ bỏ, chỉ là nghỉ một chút, vì mọi thứ có vẻ đang dần trở nên dễ chịu hơn một cách kỳ lạ
Những dòng tin nhắn không được gửi đi, những hồi đáp lo sợ sẽ phơi bày sự thật nên không bao giờ mang trọn hình hài của nó. Đôi lúc người ta thèm khát được hỏi han nhưng lại sợ hãi trước câu hỏi "Dạo này thế nào?". Trên chiếc miệng không quen cất sự ngại ngùng khi buông lời xã giao
Tôi thích gọi anh là chú, vì sự thực anh hơn tuổi tôi nhiều. Anh thảm thiết kêu rên trên những bài thơ về thanh xuân của tâm hồn. Quả thật, không xét về con số tự nó nằm trên giấy tờ, anh còn trẻ lắm, cả về bên ngoài lẫn bên trong. Một tâm hồn và thể xác từ chối chai lỳ với ma sát mà cuộc sống cố để mài dũa ở một con người. Anh tự xưng là "anh" và gọi tôi "em", nếu ở một người nào khác, sự hiềm nghi về ý đồ không ngay thẳng là khó tránh, nhưng ở anh, tôi biết chỉ có một tâm hồn chưa bị chín ép. Hồi còn mang trong mình sự ẩm ương của thiếu nữ, mà ngay cả đến giờ tôi cũng không chắc mình đã hoàn toàn hết, tôi theo dõi và yêu thích hết những bài viết của anh trên Tumblr mà vẫn ngây thơ nghĩ rằng anh chẳng bận tâm đâu. Người được nhiều tấm lòng ái mộ con chữ thì vài trái tim mỏng manh có là gì. Tôi đọc chữ anh viết, vô tư để lại dấu ấn nhỏ nhoi của mình mà chẳng nghĩ sẽ được hồi đáp. Hình như ở người yêu chữ, thích chữ và hay chữ thường nặng tình nghĩa, phải vậy nên dòng thông báo được anh theo dõi trên Tumblr của tôi mới là thực. Chúng tôi nói đôi ba câu hỏi thăm thông qua những bài viết , ngay cả sau khi tôi đã hủy theo dõi anh bởi một mớ những thất thường tuổi mới lớn, tôi vẫn mong anh đừng nhận ra rằng tôi đã biến mất trong danh sách người theo dõi, vẫn mong anh miệt mài đọc những bài viết nửa mùa của tôi. Anh hay khen chữ tôi hay, tôi viết rất tình và tôi vẫn luôn xem đó là biểu hiện của sự tử tế vốn có ở bất cứ người đàn ông lịch thiệp nào. Sự lịch thiệp ấy có thể dành cho bất cứ ai. Tôi thường không muốn kéo dài cuộc trò chuyện, sợ bị anh phát hiện rằng mình chỉ là một con nhóc đầu to đang tập tành làm người lớn. Tôi cũng sợ những câu hỏi về cảm xúc, anh hay hỏi tôi có ổn không sau một bài đăng đầy hoa mĩ và trống rỗng về nỗi buồn của tôi. Anh gửi cho tôi list nhạc anh đang nghe để thư giãn mà tôi chưa một lần mở ra dù chỉ là để lướt xem tên bài hát. Tôi lạ lẫm với sự quan tâm, không được dạy và cũng chưa học được cách nói về cảm xúc thật của mình cho người khác. Tôi viết nhiều về cảm xúc nhưng chưa bao giờ thực sự nói về chúng.
Tôi không thể biết đằng sau một nội tâm đầy ánh sáng, nhiều đến mức tràn ra thành con chữ của anh, có thực sự là con người thành thật với cảm xúc của chính mình mọi lúc.

View more

.

Em muốn viết, nhưng không còn buồn như trước nữa, khó khăn lắm để đặt xuống những câu chữ đầu tiên
Em ở lại Hà Nội, viễn cảnh mai đây mất đi đôi cánh của mình cũng ít làm em thấy bức bối. Em không hoàn toàn là Frank, chỉ ít giống Stuart. Em thấy mình giống Frank nhất khi những suy nghĩ lồng lộn và cơn kiêu hãnh thúc giục em phải bước lên đường, để rồi một cách tàn nhẫn và thô bạo, người ta cắt phăng đi đôi cánh ấy và ném con chim khốn khổ trở lại cũi sắt. Chẳng ai thấy, hay người ta cố lờ đi rằng tiếng hót của con chim ấy cứ lịm dần, khắc khoải dần. Chỉ chính nó lẳng lặng nhìn sự náo nức của mình tắt dần cùng với mỗi ngày chủ nhật khi bóng đêm tức thời đổ đến như tấm rèm buông xuống che khuất cái sân khấu sáng rực nhưng trống rỗng. Mặt đất này đẹp biết bao, thanh khiết biết bao, dửng dưng biết bao với số phận của những sinh vật tưởng đâu rằng chúng sẽ được nhớ về nó như một miền hồi tưởng lấp lánh êm đềm
Nhưng lạ lùng thay, trong thâm tâm sinh vật ấy cũng ít thấy đau buồn, một sự bình thản mà nó chưa từng biết tới khiến nó hoang mang
Nỗi sợ bị thuần phục chưa bao giờ gần gũi với nó đến thế

View more

.

Ba tiết toán cho một buổi sáng đầu hè mát mẻ. Tôi đeo tai nghe, cố tập trung vào cuốn sách đang đọc. All the light we cannot see - 629 trang. Tôi đã đọc nó suốt từ tháng 6 năm ngoái, kể từ lúc được Thắng tặng nó làm quà sinh nhật lần thứ 17. Trang đầu là dòng chữ viết tay thân thương gửi tặng Maktub June. Thắng bảo phải xem "7749 cái review" mới có thể chọn được cuốn sách đã đoạt giải Pulitzer này cho tôi. Trên Goodreads cuốn sách được đánh giá khá tốt, cũng có một vài bình luận khen chê nhưng nhìn chung là phản hồi tích cực. Và theo tôi thấy, có vẻ dịch giả đã làm cho cuốn sách bớt hay đi khá nhiều
Ngoài cốt truyện ra tôi không tìm được một câu văn nào khiến mình phải xúc động, phải cảm thán về cách dùng từ hay lối miêu tả kỳ thú. Tôi còn nhớ một vài chi tiết đã đọc khá lâu trước khi bỏ dở cuốn sách. Truyền thuyết về viên đá Lửa Biển, mô hình nhà gỗ, máy thu thanh, viện bảo tàng, Frederick và một chi tiết tôi đặc biệt ấn tượng mà tôi xin phép được tóm lược lại sau đây. Khi bọn lính Đức Quốc Xã tiến vào Pháp, chúng được chào đón như giới quan chức cấp cao về trinh sát một tỉnh lị. Những chiếc áo măng-tô, những đôi giày da đánh bóng loáng, chúng đi trên đường phố Pháp như một cuộc diễu hành. Không có một khó khăn nào cản trở chúng tiến vào. Và "mãi về sau nhân dân Pháp vẫn nhắc lại sự kiện ấy như một nỗi ô nhục" (Giáo viên Lịch sử). Chi tiết ấy sống động hơn bất cứ bài giảng lịch sự nào trên trường lớp, đắt giá hơn lời kết luận cuối cuốn sách lịch sự. Qua những miêu tả ấy thôi, ta đủ thấy một giai đoạn trong lịch sử nước Pháp
Tôi không thể tập trung vào cuốn sách, lời giảng của giáo viên toán o o bên tai, những đoạn hội thoại trong sách làm tôi quay mòng. Trong giây phút tôi ước mình cũng được ở trong cái cảnh của Nguyễn Tuân mà "thèm được giật mình bởi tiếng còi xúp lê của một chuyến xe lửa". Có lẽ khó có câu văn nào có thể diễn tả hết được những tạp âm nhức nhối quanh tôi bằng niềm khao khát được ở trong cái thế của Nguyễn Tuân. Nhưng cuộc sống luôn là như vậy mà, phải không? Trên đường đời ta khó lòng mà tránh khỏi "những điều vòng vèo chùng chình" (Nguyễn Minh Châu)
Ai cũng muốn tập trung vào những điều thực sự có ý nghĩa với bản thân, xong không phải ai cũng đủ khả năng cưỡng lại những tác nhân xao nhãng của cuộc sống, nhất là khi ta còn không xác định được điều gì là có ý nghĩa.
"Chúng ta không thể vừa trẻ vừa khôn ngoan"

View more

.

02:40
Tôi quyết định mình sẽ viết những dòng này khi lang thang trên facebook, lục lọi trong niềm khao khát tìm đọc những tản văn cũ của Nguyễn Mai Chi trên Life through her eyes fish lens
Tôi đọc ngấu nghiến, bắt đầu từ những bài viết cũ nhất, hệt như một kẻ đang đói mốc meo vớ được đồ ăn sau ngày dài tuyệt thực. Văn của MC - tên cô ấy vẫn thường ký sau mỗi bài viết của mình - buồn và đẹp.
Cũng gặp gỡ với lối hành văn của Nguyễn Ngọc Tư, không quá phô trương, dễ thấy cũng chẳng quá trừu tượng, khó hiểu cho những kẻ ít đầu óc. Mọi thứ như vừa độ, vừa đủ khó hiểu cho những kẻ nông nổi, vừa đủ thâm sâu cho những kẻ không quá sâu sắc để đọc. Ta hiếm khi tìm được những câu văn nào ở họ mà ý tứ lồ lộ, mọi thứ được phơi bày sẵn ra như mâm cỗ nguội chờ người vào ngồi, mà luôn phải bóc tách lớp ngoài cùng của câu chữ để nhìn vào bên trong, để tự diễn giải cái ý tứ mà họ đã định hướng cho ta tìm, là cái sự thật mà nhiều khi ta tưởng ta đã hiểu được
Một điều khác ở MC và cả Nguyễn Ngọc Tư, điều tiên quyết để tôi đột ngột quyết định viết vào đêm nay, đó là nỗi buồn. Khi ta đã bóc tách được lớp ngoài cùng của câu chữ rồi thì một cơn choáng váng chợt ập đến, cái thời khắc ta cảm nhận được nỗi khắc khoải, xót xa, hoang hoải mà xa vắng đang len lỏi trong tâm can. Cái cảm giác ngơ ngẩn, mất mát như ai vừa giành mất đồ chơi của một đứa trẻ thơ và dúi đền vào tay nó một thứ đồ gì lạ lẫm, để rồi những giây phút sau nó đăm đăm nhớ về quá khứ. Phải, nhớ về quá khứ, hoài niệm về những gì đã qua, lưu luyến, bần thần khi hồi tưởng về tháng ngày cũ và lúc nào cũng thấy thời cũ là những ngày tuyệt vời nhất, là đáng sống nhất - là điểm chung trong tư tưởng của họ. Nó khiến cho người ta mỗi khi đọc không khỏi bổi hổi lục tìm trong trí nhớ về những tháng ngày tương tự, để rồi tự dằn vặt bản thân bằng một nỗi buồn hoang hoải vì đã lỡ lãng quên
Buồn trong văn của Chi và Tư không phải là cái buồn bi, buồn lụy mà là cái buồn mênh mang, lơ lửng như khi người ta phát hiện ra mặt nước không còn hoàn hảo nữa bởi một vết sẹo ("Sẹo của nước"), là cái buồn khi người ta phát hiện ra mình không nếm được mùi vị của ký ức..
Những lời văn không đao to búa lớn, không hùng hồn dữ dội kể về nỗi buồn đau mà người ta vẫn cản nhận được rất thật, rất rõ. Như con chuồn chuồn đạp nước, chỉ một lần nó sa xuống mặt nước thôi là đủ gieo lại bao khơi nguồn của sự bắt đầu khác
Những lời văn gây nhớ thương, khiến cho kẻ chót nghiện là tôi phải thao thiết. Nhiều khi tôi vẫn nghĩ và thèm được sâu sắc như họ để sống tròn, sống trọn, sống thật với nỗi buồn của chính mình mà không để bị nó nhấn chìm, biến những nỗi buồn ấy thành buồn sâu, buồn đầy, buồn đẹp mà tôi chưa làm được. Khi ta không thể tách mình ra khỏi nỗi buồn riêng thì tốt nhất hãy biến nó thành nỗi buồn chung. Để mỗi người tự nguyện nhận lấy một phần gánh vác thứ gánh nặng không phải của mình, cùng san sẻ

View more

Language: English