02:40
Tôi quyết định mình sẽ viết những dòng này khi lang thang trên facebook, lục lọi trong niềm khao khát tìm đọc những tản văn cũ của Nguyễn Mai Chi trên Life through her eyes fish lens
Tôi đọc ngấu nghiến, bắt đầu từ những bài viết cũ nhất, hệt như một kẻ đang đói mốc meo vớ được đồ ăn sau ngày dài tuyệt thực. Văn của MC - tên cô ấy vẫn thường ký sau mỗi bài viết của mình - buồn và đẹp.
Cũng gặp gỡ với lối hành văn của Nguyễn Ngọc Tư, không quá phô trương, dễ thấy cũng chẳng quá trừu tượng, khó hiểu cho những kẻ ít đầu óc. Mọi thứ như vừa độ, vừa đủ khó hiểu cho những kẻ nông nổi, vừa đủ thâm sâu cho những kẻ không quá sâu sắc để đọc. Ta hiếm khi tìm được những câu văn nào ở họ mà ý tứ lồ lộ, mọi thứ được phơi bày sẵn ra như mâm cỗ nguội chờ người vào ngồi, mà luôn phải bóc tách lớp ngoài cùng của câu chữ để nhìn vào bên trong, để tự diễn giải cái ý tứ mà họ đã định hướng cho ta tìm, là cái sự thật mà nhiều khi ta tưởng ta đã hiểu được
Một điều khác ở MC và cả Nguyễn Ngọc Tư, điều tiên quyết để tôi đột ngột quyết định viết vào đêm nay, đó là nỗi buồn. Khi ta đã bóc tách được lớp ngoài cùng của câu chữ rồi thì một cơn choáng váng chợt ập đến, cái thời khắc ta cảm nhận được nỗi khắc khoải, xót xa, hoang hoải mà xa vắng đang len lỏi trong tâm can. Cái cảm giác ngơ ngẩn, mất mát như ai vừa giành mất đồ chơi của một đứa trẻ thơ và dúi đền vào tay nó một thứ đồ gì lạ lẫm, để rồi những giây phút sau nó đăm đăm nhớ về quá khứ. Phải, nhớ về quá khứ, hoài niệm về những gì đã qua, lưu luyến, bần thần khi hồi tưởng về tháng ngày cũ và lúc nào cũng thấy thời cũ là những ngày tuyệt vời nhất, là đáng sống nhất - là điểm chung trong tư tưởng của họ. Nó khiến cho người ta mỗi khi đọc không khỏi bổi hổi lục tìm trong trí nhớ về những tháng ngày tương tự, để rồi tự dằn vặt bản thân bằng một nỗi buồn hoang hoải vì đã lỡ lãng quên
Buồn trong văn của Chi và Tư không phải là cái buồn bi, buồn lụy mà là cái buồn mênh mang, lơ lửng như khi người ta phát hiện ra mặt nước không còn hoàn hảo nữa bởi một vết sẹo ("Sẹo của nước"), là cái buồn khi người ta phát hiện ra mình không nếm được mùi vị của ký ức..
Những lời văn không đao to búa lớn, không hùng hồn dữ dội kể về nỗi buồn đau mà người ta vẫn cản nhận được rất thật, rất rõ. Như con chuồn chuồn đạp nước, chỉ một lần nó sa xuống mặt nước thôi là đủ gieo lại bao khơi nguồn của sự bắt đầu khác
Những lời văn gây nhớ thương, khiến cho kẻ chót nghiện là tôi phải thao thiết. Nhiều khi tôi vẫn nghĩ và thèm được sâu sắc như họ để sống tròn, sống trọn, sống thật với nỗi buồn của chính mình mà không để bị nó nhấn chìm, biến những nỗi buồn ấy thành buồn sâu, buồn đầy, buồn đẹp mà tôi chưa làm được. Khi ta không thể tách mình ra khỏi nỗi buồn riêng thì tốt nhất hãy biến nó thành nỗi buồn chung. Để mỗi người tự nguyện nhận lấy một phần gánh vác thứ gánh nặng không phải của mình, cùng san sẻ
View more