.
Anh, có còn nhớ... ?!
Anh, hôm nay mình học phần này nhé, em đọc này anh viết đi... Anh ghi ra hẳn một cuốn vở riêng này, ghi là cô giáo Hà, ngày nào anh cũng sẽ mang nó trong cặp, để nhớ đến em...
Anh, em buồn ngủ rồi, anh tắt máy đi... nhưng mà em lại không muốn tắt nữa rồi, em muốn được nghe giọng anh, hay mình cứ để vậy đi, có anh ở bên em em sẽ ngủ rất ngon, sẽ không sợ nữa... Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, nghe được tiếng anh vẫn khẽ thở đều qua micro điện thoại, ấm áp và yên bình...
Anh, tiếng cô nức nở vang sang đầu dây phía bên kia, anh cuống cuồng lo sợ, và rồi anh cũng bật khóc, nói cái gì mà em muốn khóc đúng không anh sẽ khóc cùng em...
Anh, hôm nay đã là ngày thứ tư anh rời đi rồi, em nhớ anh nhiều lắm, hôm qua em gọi hoài cũng không có ai bắt máy, bao giờ anh mới về, không có anh mọi thứ tệ lắm...
Anh, một tháng rồi, anh vẫn chưa về, anh có ổn không, học hành có tốt không đấy, sắp thi rồi, anh cố gắng lên nhé, em cũng sẽ cố gắng hết sức, hì nãy em lại gọi, nhưng không ai nghe, chắc anh bận lắm, khi nào rảnh anh nhắn em một câu được không... Mỗi ngày trôi qua, cô đều để lại một đoạn tin nhắn kể anh nghe những thứ cô trải qua, những gì cô gặp, và câu em nhớ anh luôn luôn không thiếu một chữ. Bởi cô mong ngày anh trở lại, nó sẽ khiến anh ấm lòng, và để anh biết, anh đã là một phần không thể tách rời trong cô...
Chấm xanh hiện lên, sau bao ngày tháng mòn mỏi... Cơn mưa mùa hạ cuối cùng cũng kết thúc, trả lời bầu trời vẻ xanh trong và làn gió xe lạnh của mùa thu. Anh, đã thật sự buông tay cô...
Gào thét trong tuyệt vọng, thế giới nơi cô sụp đổ ngay trước mắt, cô nắm chặt, cũng không thể giữ lại một mảnh kí ức muốn vỡ tan, nước mắt rơi như pha lê nhuốm màu máu đỏ, để bi thương phủ kín vạn vật...
Cô, lang thang tìm kiếm hình bóng anh còn xót lại, vật vờ mang thân xác của u hồn, với trái tim đã bị khoét mất một nửa, cô sống, như kẻ đã chết...
Anh, có còn nhớ, hôm ấy nắng thật đẹp. Nắng trải dài vắt lối theo từng khung đường em đi. Nắng đẹp, như chính lời anh nói yêu em...
...
"Những tưởng chuyện tình của đôi ta sẽ là một bản tình ca hoàn mĩ, nhưng hóa ra lại là hai bộ phim bi thương.
Nếu nỗi nhớ cũng có thanh âm, thì tôi không mong đó sẽ là những tiếng nức nở đau thương…"
(St)
.
.
|9.38 pm|
|05.02.2019|
_Hạ.
Anh, hôm nay mình học phần này nhé, em đọc này anh viết đi... Anh ghi ra hẳn một cuốn vở riêng này, ghi là cô giáo Hà, ngày nào anh cũng sẽ mang nó trong cặp, để nhớ đến em...
Anh, em buồn ngủ rồi, anh tắt máy đi... nhưng mà em lại không muốn tắt nữa rồi, em muốn được nghe giọng anh, hay mình cứ để vậy đi, có anh ở bên em em sẽ ngủ rất ngon, sẽ không sợ nữa... Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, nghe được tiếng anh vẫn khẽ thở đều qua micro điện thoại, ấm áp và yên bình...
Anh, tiếng cô nức nở vang sang đầu dây phía bên kia, anh cuống cuồng lo sợ, và rồi anh cũng bật khóc, nói cái gì mà em muốn khóc đúng không anh sẽ khóc cùng em...
Anh, hôm nay đã là ngày thứ tư anh rời đi rồi, em nhớ anh nhiều lắm, hôm qua em gọi hoài cũng không có ai bắt máy, bao giờ anh mới về, không có anh mọi thứ tệ lắm...
Anh, một tháng rồi, anh vẫn chưa về, anh có ổn không, học hành có tốt không đấy, sắp thi rồi, anh cố gắng lên nhé, em cũng sẽ cố gắng hết sức, hì nãy em lại gọi, nhưng không ai nghe, chắc anh bận lắm, khi nào rảnh anh nhắn em một câu được không... Mỗi ngày trôi qua, cô đều để lại một đoạn tin nhắn kể anh nghe những thứ cô trải qua, những gì cô gặp, và câu em nhớ anh luôn luôn không thiếu một chữ. Bởi cô mong ngày anh trở lại, nó sẽ khiến anh ấm lòng, và để anh biết, anh đã là một phần không thể tách rời trong cô...
Chấm xanh hiện lên, sau bao ngày tháng mòn mỏi... Cơn mưa mùa hạ cuối cùng cũng kết thúc, trả lời bầu trời vẻ xanh trong và làn gió xe lạnh của mùa thu. Anh, đã thật sự buông tay cô...
Gào thét trong tuyệt vọng, thế giới nơi cô sụp đổ ngay trước mắt, cô nắm chặt, cũng không thể giữ lại một mảnh kí ức muốn vỡ tan, nước mắt rơi như pha lê nhuốm màu máu đỏ, để bi thương phủ kín vạn vật...
Cô, lang thang tìm kiếm hình bóng anh còn xót lại, vật vờ mang thân xác của u hồn, với trái tim đã bị khoét mất một nửa, cô sống, như kẻ đã chết...
Anh, có còn nhớ, hôm ấy nắng thật đẹp. Nắng trải dài vắt lối theo từng khung đường em đi. Nắng đẹp, như chính lời anh nói yêu em...
...
"Những tưởng chuyện tình của đôi ta sẽ là một bản tình ca hoàn mĩ, nhưng hóa ra lại là hai bộ phim bi thương.
Nếu nỗi nhớ cũng có thanh âm, thì tôi không mong đó sẽ là những tiếng nức nở đau thương…"
(St)
.
.
|9.38 pm|
|05.02.2019|
_Hạ.
Liked by:
Hà
Phan Nguyễn Ái Liên
Hải Đăng Trịnh
oen
X Í U
小林-アンジェリーナ
Baosam1399
Châu
Cao Ngọc Tú
Mee
+2 answers
Read more