Chuyện công chúa.
Hồi còn nhỏ mình thích làm công chúa lắm, công chúa có một rương đầy váy áo đủ màu và nhiều đến nỗi cái rương không chứa nổi, trào hết ra ngoài.
Khi lớn lên, dù tính tình có chút chướng khí nổi loạn nhưng mơ ước đó vẫn không lụi tắt. Mình thích sự xa hoa, tráng lệ, cầu kỳ. Thích hàng hiệu đắt tiền. Những bữa ăn sang trọng. Thích người yêu giàu có nữa, đẹp và giàu. Kiểu vậy. Như bất cứ đứa con gái nào.
Nhưng rồi khi mà mình có dịp đụng tay đến những món đồ xa xỉ đúng nghĩa ấy, thì mình lại thấy không vừa vặn, cũng không phù hợp. Bởi vì mình có làm công chúa thì mẹ mình đâu phải Hoàng hậu? Mẹ chỉ là mẹ thôi, một người phụ nữ Bắc chính hiệu. Rồi nếu sắm được cái váy lụa Alexander Wang thì phải mang đôi giày Gucci, làm sao mang đôi hàng tồn được? Rồi không lẽ dùng son MAC mà chì kẻ môi lại là loại chỉ có 15k mua ngoài chợ?
Mình cứ nghĩ, nghĩ mãi, xong rồi mình nhận ra một điều,
Mình sẽ hạnh phúc hơn nếu đường hoàng bước vào quán chè mà hai ly mười hai nghìn, hơn là bước vào nhà hàng mà hai món gần hai triệu.
Mình cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu mặc nguyên cây toàn đồ second-hand mà món nào cũng hợp với cái tính lên đồng của mình. Không quá tốn kém, cũng chẳng giống ai.
Mình cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn đời của mình không vì quá giàu mà quá bận. Mình luôn cần người ấy trong các khoảnh khắc.
Cho nên là thấy gì hào nhoáng, mắt mình cũng sáng lên. Rồi mình lại bước đi tiếp thôi. Mình là mình, mình là người da vàng, thích ăn cơm, ở nhà đất.
Được là mình nhẹ nhõm biết bao, mà được là mình cũng dễ nữa.
Không cần cố gắng để được là mình.
Hãy cứ là mình thôi.
Khi lớn lên, dù tính tình có chút chướng khí nổi loạn nhưng mơ ước đó vẫn không lụi tắt. Mình thích sự xa hoa, tráng lệ, cầu kỳ. Thích hàng hiệu đắt tiền. Những bữa ăn sang trọng. Thích người yêu giàu có nữa, đẹp và giàu. Kiểu vậy. Như bất cứ đứa con gái nào.
Nhưng rồi khi mà mình có dịp đụng tay đến những món đồ xa xỉ đúng nghĩa ấy, thì mình lại thấy không vừa vặn, cũng không phù hợp. Bởi vì mình có làm công chúa thì mẹ mình đâu phải Hoàng hậu? Mẹ chỉ là mẹ thôi, một người phụ nữ Bắc chính hiệu. Rồi nếu sắm được cái váy lụa Alexander Wang thì phải mang đôi giày Gucci, làm sao mang đôi hàng tồn được? Rồi không lẽ dùng son MAC mà chì kẻ môi lại là loại chỉ có 15k mua ngoài chợ?
Mình cứ nghĩ, nghĩ mãi, xong rồi mình nhận ra một điều,
Mình sẽ hạnh phúc hơn nếu đường hoàng bước vào quán chè mà hai ly mười hai nghìn, hơn là bước vào nhà hàng mà hai món gần hai triệu.
Mình cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu mặc nguyên cây toàn đồ second-hand mà món nào cũng hợp với cái tính lên đồng của mình. Không quá tốn kém, cũng chẳng giống ai.
Mình cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn đời của mình không vì quá giàu mà quá bận. Mình luôn cần người ấy trong các khoảnh khắc.
Cho nên là thấy gì hào nhoáng, mắt mình cũng sáng lên. Rồi mình lại bước đi tiếp thôi. Mình là mình, mình là người da vàng, thích ăn cơm, ở nhà đất.
Được là mình nhẹ nhõm biết bao, mà được là mình cũng dễ nữa.
Không cần cố gắng để được là mình.
Hãy cứ là mình thôi.