Cũng đã hai mươi tư ngày trôi qua rồi, vậy mà những giọt nước mắt vẫn không thể can, những đêm khuya mà em không thể ngủ , chỉ có một nỗi nhớ anh, nhớ đến da diết thôi. Bài hát đó, làm em buồn, nó như cứa vào tim. Chỉ là những nỗi nhớ lăn tăn nhưng đủ làm người ta phải suy nghĩ thật nhiều.
Ta không nhắn tin với nhau cũng đã lâu rồi, vậy mà tên anh mỗi khi online vẫn nằm đầu danh sách trò chuyện của em. Em vẫn còn giữ thói quen ib anh hằng ngày nhưng giờ đây anh hết thương thì tin nhắn của em như tin nhắn rác, làm phiền đến anh, tình cảm chân thành của em trong mắt anh giờ đây chỉ là sự phiền phức. Em cũng không thể vào facebook của anh để xem nhật kí hoạt động của anh được nữa, anh đổi pass rồi, đổi để em không vào làm phiền facebook anh. Em trong lòng anh, giờ như người lạ, lạ đến ngỡ ngàng và giọt nước mắt cứ như đã chực sẵn, rơi xuống chẳng chờ sự đồng ý của em. Hết thương rồi, anh đối xử với em còn thua cả người lạ. Vậy mà, em cứ cố chấp tin vào một điều, chỉ cần em còn thương anh, chỉ cần em cố gắng thì anh sẽ suy nghĩ lại, và quay về bên em. Nhưng em sai rồi, sai thật nhiều, em ngu ngốc mà không chịu chấp nhận rằng " người ta đã hết thương mày rồi ". Bây giờ em không có thể quan tâm, làm phiền anh nữa. Và người ta bảo: điều đau khổ nhất sau chia tay là vẫn còn hy vọng quay lại :v .......
View more