Hôm nay là ngày 9 tháng 5, 53 ngày từ khi tự mình gửi chiếc ask này, có lẽ để viết cái gì đó tích cực. Thế mới biết cuộc sống chẳng bao giờ êm đẹp được lâu, thời gian cứ như không khí thoát ra từ cái bong bóng, nhìn cứ như ở đó, thật ra không thể níu giữ.
Dãy đèn led của bàn phím đổi màu liên tục khiến mình mụ mị vào trong đó, mình không muốn nghĩ về bất kì điều gì, không muốn động đậy. Tiếng ù ù từ quạt máy, tiếng gió thổi qua tán cây rào rạt, tiếng giọng nói của ai đó trong đêm, tiếng còi xe từ đâu vang lên chợt về chợt hiện. Rồi trong chốc lát, mình chẳng nghe thấy gì cả, thế giới trở nên trống rỗng, yên tĩnh lạ kỳ. Ừ thì chắc là mình lại vô tình tự thôi miên chính bản thân.
Mình chẳng biết phải làm sao để làm dịu những cảm xúc cứ dấy lên khi đêm về, rồi các ký ức gắn liền tạo nên những cảm xúc đó cứ lặp đi lặp đi như muốn gào thét "Mày phải chú ý đến tao". Đây là điều mà một người nhạy cảm phải chịu đựng sao? Những kẻ đáng thương, bị kẹt trong chính bản ngã của mình. Mà lẽ ra tình trạng cũng không có tệ đến thế? Từ những điều nhỏ nhặt mình không bận tâm, quay trở lại nguyền rủa mình đến xương tủy. (´・_・`)
Đôi lúc, vài lần hoặc nhiều hơn, mình nghĩ tìm đến một người cũ, một người ..
https://www.youtube.com/watch?v=6cg2nEL6SZM...............
Hôm nay, 19 tháng 5, lại 10 ngày từ khi bắt đầu viết chiếc ask dở hơi này. Tự hỏi bản thân lúc năm 4 đại học đã viết 2, 3 chiếc ask 1 đêm như thế nào?
Từ khi bán thân cho tư bản, tư bản đã tuyên mình hạn chế năng lực cảm giác về thời gian. Nhiều anh em bạn bè cứ "tao mệt mỏi với công việc này quá rồi", "sếp cứ chửi, bắt tao chạy deadline", "lương thì thấp, không dư dả". Nghĩ lại bản thân, ra trường 4 năm, ngay cả năm do dịch covid, vẫn cắm mặt làm việc, 365 ngày không nghỉ, 1 ngày từ 9 đến 16 tiếng. Lâu lâu vẫn được 1 vị khách không thân thiện ném tiền vào mặt. Ấy thế mà rèn được cái tiếng kiên nhẫn, đôi môi vẫn nở nụ cười.
Vì còn rất rất nhiều khách khen mình dễ thương, vẫn dịu dàng, vẫn thân thiện, vẫn nuôi sống mình hằng ngày "Thằng con chị cứ đòi ra đây mua, phải chỗ em mới chịu", "Biết vậy chị ra đây mua", "Mấy chỗ khác biết chú mua mỗi cây viết còn hông muốn giới thiệu", gặp nhiều em đáng yêu cực kì khiến bản thân cũng trẻ ra ý.
∧,,,∧
( ̳• · • ̳)
/ づ♡
Giữa tháng 5, những bạn 12 căng mình với kỳ thi quốc gia, những bạn năm cuối cao đẳng - đại học càng bâng khuân quyết định hướng đi cho tương lai của bản thân. Nếu các cậu có lướt qua đây, mong các cậu có thể tạm gác lại những lo lắng của bản thân, những thứ tiêu cực trong đầu mình. Cứ lên danh sách những sự lựa chọn và nộp nguyện vọng/ xin phỏng vấn tất cả các nơi (theo thứ tự ưu tiên của cậu). Qua 18 tuổi, cậu sẽ rất khó nắm bắt những gì sẽ xảy ra, không như các bài học từng chương, từng mục đã soạn sẵn. Chỉ mong các cậu sẽ trở nên bản lĩnh, bình tĩnh khi gặp bất kể vấn đề gì, sử dụng kinh nghiệm và kiến thức của bản thân, của người quen để xử lý một cách tốt nhất.
ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
https://youtu.be/6cg2nEL6SZMView more