Lần đầu tiên em viết về anh. À thực ra đôi khi cũng viết, nhưng chẳng lần nào ra hồn cả. Em đã từng nói với anh, lần này đến với một mối quan hệ, em chẳng dám mong chờ gì. Vì những gì góp nhặt từ mối tình trước, trái tim em cũng đủ chai sạn rồi.
Nhưng tự dưng vào một ngày Ngô Quyền thật nắng, anh cầm máy ảnh và đi chụp mọi người, em tự dưng lỡ mất một nhịp. Chẳng biết nữa, chắc do anh kiên trì, hoặc là, do em. Chỉ là, em rất biết ơn anh, vì đã kiên nhẫn, chờ đợi một đứa đang học lại cách hạnh phúc như em. Khi em kể cho anh nghe về những câu chuyện cũ, những câu chuyện khiến em khóc và buồn một thời gian dài, anh hỏi em sao em vượt qua được nhỉ. Em chẳng biết nữa. Em từng sống ngày qua ngày với khuôn mặt cố gắng gượng cười nhưng trong lòng em chẳng ổn chút nào. Nhưng mà từ khi gặp anh, em đã sống thực sự rất thoải mái. Em có thể kể cho anh hết mọi niềm vui, buồn tủi, dù có khi em biết anh đã gật gù buồn ngủ rồi, em chỉ mong có ai đó lắng nghe em. Mấy nay em mất ngủ, toàn là đi ngủ khi ông trời thức giấc. Em ngồi đọc lại tin nhắn và tua lại những kỉ niệm. Có lẽ anh nhớ hoặc không, hành lang lớp em là nơi chúng ta có nhiều kỉ niệm nhất. Cũng là nơi, lần đầu em buông “phòng thủ” với anh, để anh tiến vào cuộc sống của em. Có lần em kể lại, chắc anh cũng chẳng để ý, thôi em nhớ một mình cũng được rồi.
Nhiều lần em nói với anh, em sợ mất anh lắm. Anh giờ còn là người thân, bạn thân của em nữa. Không biết anh có coi em thế không, nhưng em thực sự hạnh phúc. Em biết dù nhiều lúc em rất trẻ con, vô lí. Em từng có thể đi xem phim kinh dị, cafe, đi ăn một mình. Nhưng giờ em muốn làm những thứ như thế với anh, vì em biết em có thể làm nũng, có thể được anh chiều hư. Anh không biết đối với em, những việc đấy đáng giá như nào đâu. Những việc ấy, em chỉ đi với những người em thực sự yêu thương thôi. Em từng là một đứa suy nghĩ rất rất già đời. Nhưng ở bên cạnh anh, em muốn em có thể trở lại làm chính bản thân mình. Điều mà em từng rất rất cố gắng để làm. Vì em biết anh sẽ để em làm những việc đấy, đôi khi còn hùa chung với em nữa.
Mấy hôm nay không được gặp anh, anh bảo không gặp nhau mấy ngày chết à. Em chẳng biết nữa, nhưng mà tự dưng em thấy buồn. Em muốn gặp anh, muốn biết anh mấy hôm trời trở lạnh có mặc ấm không, còn ho không nữa thôi. Chắc chúng ta đôi khi lại bất đồng quan điểm nhỉ? Em thực sự, chỉ muốn ở bên anh.
Thôi cũng muộn rồi, em ngủ đây. Không mai anh lại mắng. Em biết anh lo cho sức khoẻ của em, nhưng lúc này ấy, em không thể dừng suy nghĩ được. Chỉ là những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu.
Thôi, lời cuối, mong chúng ta có thể ở bên nhau thật lâu, càng lâu càng tốt, thế thôi. Anh à, ngủ ngon nhé.
View more