@ngmngoc9269408

Bụi bay vào mắt.

Mình thì hay thích ăn thích ngủ. Và rồi như một con heo lăn quay trong phòng. Dạo gần đây mọi người bắt đầu học onl các thứ nên bài tập cũng đã được giao rồi. Mình không thích học, mình xem học là công việc của mình. Mình nghĩ là mình muốn hoàn thành công việc thật tốt. Mình cũng không thích so sánh

Ú ụ ù u, tớ chào cậu.
Meo meo, so ra thì nhiều điểm giống quá, tớ thật sự cũng chẳng biết nên nói gì nữa. >w<
Bắt đầu mùa mưa rồi nhỉ, chỗ tớ đang mưa tầm tã đây, cậu ở đâu vậy? Đã có mưa đầu mùa chưa nè? >w<
Tớ vốn nhát gan, tớ nếu là những cơn mưa nhỏ kéo dài, tớ chỉ thích rúc trong chăn rồi ngủ một giấc, nhưng dù thế nào, lúc mưa bắt đầu to dần, âm thanh như dội vào người ấy, tớ lại thấy sợ.
Tớ rất thích khi trời cúp điện, nhưng chỉ thích cúp điện buổi tối thôi, và những hôm tớ cực kì buồn ngủ, trời tối ngủ ngon mà. Nhưng nếu là lúc khó ngủ ấy, hay là cúp điện từ ban ngày đến sụp tối thì tớ rất sợ, dù có người bên cạnh cũng rất lạc lõng, tớ không thích có bóng tối bao quanh, nhất là khi nó cứ tối dần, sợ.
Tớ cũng rất ghét phải chụp hình, ngồi một mình ngoài đường, hay ở cạnh những người không quen, giống như mất cảm giác an toàn vậy. Tớ cũng không thích bị trói buộc quá, cũng chẳng lanh lợi gì, lại hay xấu hổ nên khi nói chuyện với những người, nói sao ta, ít nói này, có nhiều người vây quanh, nhất là những người thích chỉ huy người khác, giống như cô bạn thân cũ, mà cũng chẳng gọi là thân của tớ vậy, khó chịu cực kì.
Nói về bản thân đủ rồi, các mối quan hệ xung quanh của cậu thế nào nhỉ? Tớ thì chẳng tốt chút nào rồi a a a. >w<
Mình thì hay thích ăn thích ngủ Và rồi như một con heo lăn quay trong phòng Dạo
❤️ Likes
show all
lailatui’s Profile Photo Yunero_II’s Profile Photo pthaovpt’s Profile Photo Ahdle’s Profile Photo ngmngoc9269408’s Profile Photo Banhhcutes’s Profile Photo TronVo25’s Profile Photo jangbong_kth’s Profile Photo baitapli’s Profile Photo

Latest answers from Bụi bay vào mắt.

nói sao nhỉ ? rõ là mình buồn lắm nhưng lại không còn cảm giác muốn khóc như lúc trước nữa, kiểu như bây giờ nó chẳng còn quan trọng và tâm trạng của mình cũng k còn biến đổi vì anh nữa. là mình đã hết tình cảm dành cho anh rồi đúng không ?

Mình không biết nữa, nhưng mà cho mình mượn chiếc ask này để trải lòng chút nha.
Phải công nhận là hầu như mỗi lần mình viết về một điều gì đó trên này thì đó đều là những kỉ niệm rất buồn, hoặc rất vui. Có điều, hôm nay thật sự chỉ muốn khóc thôi á, mình biết mình vẫn là một con người như thế, vừa nhát gan vừa ích kỉ.
Mình nhớ người ta, nhớ nhiều lắm.
Rõ ràng mình là người nói "có lẽ chúng ta hợp làm bạn hơn" nhưng khi đọc lại những lời anh viết, hoặc stalk fb của anh =)))) má thảm không thể tả, mình khóc, ngu không thể tưởng. Mình vẫn chưa biết tụi mình đã chia tay chưa? Khi hai đứa vẫn còn để avt đôi, story nổi bật của mình vẫn để một mục dành riêng cho anh? Mình không biết, chỉ là mình quá buồn, cũng quá nhớ người ta.
Cũng mình, cái gì cũng mình. Mình là người nói có lẽ đã dần vơi bớt tình cảm với anh, có lẽ chẳng còn buồn lắm nữa dù cho anh có làm mình đau. Nhưng cuối cùng, mình nhận ra mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm.
AI bảo là: "That's because deep inside, you still love him, and it hurts to just think that you can't be with him anymore."
Nhưng cuối cùng, điều mình mong nhất vẫn là, em hi vọng dù cho thế nào, anh vẫn tỏa sáng rực rỡ như thế, anh vẫn là Bùi Anh Tuấn siêu giỏi tiếng anh, nhất cấp tỉnh và sau này sẽ giật ngay một cái giải quốc gia, vẫn là người mà em đã dũng cảm yêu, là người đúng 79/80 câu tiếng anh, là người mà trong tương lai sẽ thật hạnh phúc, tự do, và chẳng một ai có thể đánh, rầy la hay chi phối gì anh cả.
Anh hãy thật hạnh phúc nhé. Đối với em, anh mãi là người tốt nhất mà em từng gặp.

View more

nói sao nhỉ  rõ là mình buồn lắm nhưng lại không còn cảm giác muốn khóc như lúc

+ 2 💬 messages

read all

chị nghĩ gì về tình yêu?

"Yêu, là chết ở trong lòng một ít."
Từ Hết thảy hữu tình đều là quá khứ - Bạch Lạc Mai:
Phật đà A Nan trước khi xuất gia từng yêu mến một thiếu nữ. Phật tổ hỏi A Nan: "Con yêu người con gái đó đến mức nào?"
A Nan trả lời:
"Nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu 500 năm gió thốc, 500 năm nắng đổ, 500 năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó qua cầu."
-
Nghe xiêu lòng haaaaaa. Cơ mà tình yêu đối với mình cũng không cần to lớn như thế đâu, kiểu, tình, là sự rung động.
Chẳng là hôm đó nắng đẹp, bạn tặng mình một bông hoa đỏ thẫm.
Ỏoo, see hết cạ tìnhh.
chị nghĩ gì về tình yêu

Con không có tương lai.

ngmngoc9269408’s Profile PhotoBụi bay vào mắt.
Là con.
Hôm nay anh Huy hỏi con sau này sẽ thế nào, con cũng không biết nữa.
Mẹ à.
Có lẽ nào con là một đứa trẻ không có tương lai, hở mẹ?
Con không biết nữa, là lỗi của con. Sau tất cả, con vẫn như thế. Con thật thảm hại làm sao, và như mẹ nói đấy, con tệ, tệ hại. Tại sao nhỉ? Sao con chẳng thể nào act như một đứa con ngoan của mẹ, con đã thôi rồi, đã không còn là bé bỏng trong lòng mẹ, con chẳng còn háo hức nói là, con yêu mẹ, chẳng còn mong mỏi như được cho kẹo mỗi khi đạt một thành tích nào. Con chẳng tha thiết mẹ yêu thương con nữa. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu từ hồi con sợ hãi chính con như thế? Đã bao lâu kể từ lúc con ghét bản thân mình, từ năm con 8 tuổi, hay xa hơn nhỉ?
Tại sao vậy hả mẹ? Con chỉ đơn giản là ghét chính con thôi. "Vì con biết rõ bản thân mình lúc đó là một cô gái, còn là một cô gái không đẹp". Mẹ biết mà, mẹ đã biết từ lâu lắm. Phải chăng vì mẹ trông đợi ở con rất nhiều, mẹ đã mong con là một con người tự tin, tài giỏi, còn cả khéo léo như mẹ. Nhưng tiếc quá, con chẳng là một người như thế. Con xấu xí bề ngoài, con mục nát cả trong tâm hồn. Và mẹ ơi, con không thể ngừng tự ti. Mẹ nói đúng mà, con chẳng xứng đáng với bất cứ thứ gì, cũng không đáng được yêu. Con phải bị người khác cười chê chứ sao lại ngồi ở đây cơm no áo ấm. Con ấy, con đâu đáng để được nuôi lớn sung sướng như thế, đúng không?
Vì con, con là đứa tệ hại.
Con chẳng quan tâm bất cứ thứ gì. Và, “con phủ nhận gia đình này”, con không đỡ đần được gì cho mẹ cả, việc con làm chỉ rước thêm phiền phức cho nhà mình, cho tất cả mọi người.
Con lại khóc. Con ngang bướng lắm đúng không mẹ? Mẹ mệt không? Mẹ mệt mỏi với một đứa như con lắm, đúng không mẹ? Con cũng thế, con cũng bất lực lắm. Con không thể ngừng lo lắng, lỡ như con sai bước, lỡ như tương lai con thật thảm hại? Lỡ như, lỡ như con chẳng thể trở thành người như ba mẹ mong muốn? Có hay không con sẽ làm mất mặt nhà mình, khiến ba mẹ bận lòng, một lần nữa?
À không, là rất nhiều lần nữa?
Phải làm sao.
Con không thoát ra nổi. Vậy nên mẹ ơi.
Từ khi nào con đã trở nên như thế..? Từ lúc nào mà giữa con và mẹ toàn là cãi vã, từ bao giờ, con không muốn về nhà.
Con tồi thật, lại tồi thêm nữa.
Con xin lỗi mẹ, khi con chẳng còn là chính con. Chắc là lại làm sao rồi, hay là con hỏng rồi.
Nếu một ngày con không còn trên đời này nữa, nếu một ngày con chết đi.
-
Có lẽ nếu cái chết không đau đớn như thế, con đã chết từ rất lâu rồi.

View more

Con không có tương lai

+ 7 💬 messages

read all

Thời điểm em tuyệt vọng nhất, may mắn làm sao, em đã gặp được những con người thật tuyệt vời.

ngmngoc9269408’s Profile PhotoBụi bay vào mắt.
Kể về Phương Vy.
Bây giờ mình và bạn chẳng ở chung nữa, dẫu vậy bạn vẫn luôn là một người ấm áp trong lòng mình.
Mình không thân với bạn.
Chúng mình ở chung, nhưng không đến mức quá mến. Ấy vậy, ngay từ những ngày đầu, bạn để ý thói quen của mình, và luôn nhớ. Bạn nhớ mình thích trà đào hơn trà sữa, bạn nhớ mình không uống đá được. Vậy là lúc nào đi mua bạn cũng dặn người ta bỏ đá riêng =))) lắm lúc tự để phần một trà đào cho mình luôn chứ lại. Dù bạn khó tính lắm, thẳng thắn chẳng dễ chiều, có điều đâu đó trong bạn là một sự tinh tế quá chời quá đấc, đủ làm mình ấm lòng cả đêm.
Kể về một Nhật Vi.
Mình quý bạn nhất.
Mình có thể nói chuyện với bạn cả ngày, chúng mình kể cho nhau cực nhiều luôn. Thề, kiểu cứ kể thế thôi, mỗi lần gặp là không thiếu chuyện, nói sao ta, bạn là một trong những người mình có thể tin tưởng. Chẳng hiểu, chẳng hiểu sao mình gặp được bạn nữa, cùng tần số xỉu, quân tử không nói hai lời, là mình cực quý bạn, quý lắm.
Cuối cùng, kể về Thảo, Ân, và Bắp.
Mình viết nhiều lắm rồi về mấy ngườiii, nên giờ chả thèm viết nữa đâuuu.
Cắt ghép những lần vnnt gọi cho mình, chẳng vì gì cả. Chẳng tâm sự gì luôn.
Mình không nói, bạn không hỏi.
Mình không dám chia sẻ với bạn, dù chúng mình bên nhau đã 4 năm.
Nhưng mà, những cuộc gọi không vì gì cả đó đã níu mình lại, rất nhiều lần,
cảm ơn nhé,
cảm ơn vì đã gọi cho mình.
vnnt là đồ chảnh cún, cảm ơn vì thích nghe giọng mình =))) dù lúc nào bạn cũng chê mình dẹo.

View more

Thời điểm em tuyệt vọng nhất may mắn làm sao em đã gặp được những con người thật

Kể về vài kỉ niệm đẹp mà cậu nhớ mãi cho tôi nghe đi?

phonglc7’s Profile PhotoCục shit trong dải ngân hà.
Chắc là lúc nhận được tin đậu Lương Thế Vinh.
Chắc là lúc đưa vnnt chiếc túi thơm mình đã thêu rất lâu.
Chắc là lúc cả bốn cùng mua đồ không nhìn giá.
Chắc là lúc ai đó ôm mình vào lòng.
-
Chắc là lần đầu nhìn thấy đôi mắt của anh.
Mình đã thua rồi.
Kể về vài kỉ niệm đẹp mà cậu nhớ mãi cho tôi nghe đi

nếu thích thì tại sao lại không nói, không yêu tại sao lại trách móc, mọi thứ trên dơid đều nên rõ ràng một tí nhất là tình cảm...

"Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?"
Nếu câu nói “anh yêu em“ là đơn giản thì Xuân Diệu đâu mất cả đời để chứng minh.
Thích một người chẳng có gì xấu xa cả. Bạn được phép cảm mến, và người ta cũng có quyền được biết. Thế nhưng, tình cảm mà ^^, có những chuyện chưa trải qua thì không thể thấu hiểu. Sao ta, chúng mình được phép chọn. Và chắc chắn rồi, rất ít sự lựa chọn nào không để lại tiếc nuối. Quan trọng là biết chấp nhận đồ đó.
Hehe, đứng trước người ta, chắc hẳn đằng ấy có rất nhiều điều muốn nói, cơ mà đâu phải lúc nào cũng nói ra được. Đôi khi, mình cần phải tích rất nhiều can đảm mới dám ngỏ lời.
Vậy nên, dù thế nào, mong bạn sẽ thật kiên định, để rồi, chúng mình đều được hạnh phúc.
nếu thích thì tại sao lại không nói không yêu tại sao lại trách móc mọi thứ trên

Tớ là một con người tồi tệ.

ngmngoc9269408’s Profile PhotoBụi bay vào mắt.
Em biết.
Và em luôn cảm thấy may mắn chứ, vì được người khác quan tâm. Lạ cái, hầu hết họ đều là những người mà em không bao giờ nghĩ tới, kiểu, không thân thiết đến mức như vậy. Chà, thế mới nói em tốt số. Em chẳng thể chia sẻ cho họ bản thân đang tệ như thế nào, muốn kết thúc ra sao, em bướng vãi ò, không muốn nói, vậy mà theo một cách nào đó, họ luôn có thể cảm nhận được, họ gửi cho em thật nhiều sự đáng yêu, chắc rồi, chúng xoa dịu em phần nào.
Em không biết nữa, họ đang trân trọng em à?
Tệ thật, đến giờ em vẫn nghĩ đó chỉ là xã giao thôi. Nhưng thế thì sao, em vui lắm. Đến cả những người em yêu thương nhất, những người em vô cùng mến cũng chưa heal em đến thế, kiểu, nếu em act như thường, thề, chẳng ai biết em đang thế nào cả.
Sự quan tâm đó ập tới bất ngờ.
Không một ai.
Thế mà họ nhận ra.
Thời điểm em tuyệt vọng nhất, may mắn làm sao, em đã gặp được những con người thật tuyệt vời.
Em trải qua một tuần lên cơn khi xa nhà, đau đến bật khóc, cả chỉ muốn nó dừng lại. Ban ngày còn đỡ, tối đến thì khó thở thôi rồi =))))). Ước gì nhỉ, ước gì cơn đau này kết thúc, ước lắm, ước em chưa từng có trên đời để mà phải vật vã đến thế này. Em không thể tập trung, bài kiểm tra đến cũng không nghĩ nổi, em mệt, mệt lắm, chỉ muốn ngủ quách cho xong.
Vậy mà chẳng hiểu sao, có lần bật dậy giữa tối ngồi hu hu vì đau thì tiếng tin nhắn reng reng chứ lại. Kiểu bị bất ngờ, một anh trong đoàn đi chơi hôm nọ chả hiểu sao tìm thấy nick em, anh bảo tại ngáp nhiều quá nên ấn tượng, mắ chứ ngáp quên che miệng, quê bà cố. Thì, sau đó cùng nói chuyện à, cũng vui. Ít nhất trong lúc em đau như vậy, vẫn có người bỏ thời gian ra để em đỡ hơn, cũng vô tình thôi, nhưng anh tuyệt đó. Heal +1 hehe. Thật sự cảm ơn lắm, cảm ơn anh Huy nhé, có lẽ anh không biết em đã struggle thế nào, tại em có nói đâu =)))))) chỉ là đàn anh tếu thiệt, cũng rảnh ha ba. Rất vui vì đã gặp anh, rất vui vì anh đã kiếm chuyện để nói, respect. Bữa nào set cái kèo hứa bao một chầu trà sữa.
Thêm cái, một bạn nhỏ khóa dưới, sao nhờ, bạn considerate kinh khủng. Qua phòng thấy em nằm một đống đó, thế là nhẹ nhàng đóng cửa tắt đèn cho em nghỉ. Lúc em gượng dậy còn mệt, bạn lại xoa trán, lo lắng kiểu:
"Chị có sao không? Uầy chị nóng thế chắc sốt quá, chị có bị sốt xuất huyết không đấy? Chị đi lấy thuốc đi."
Thề, bạn dặn dò đủ kiểu, y chang một bà cụ non. Em bảo bạn là thuốc trên đây uống không hợp, yên tâm chị không sốt, chỉ là lên cơn thôi à, chị ổn.
Hehe.
Nói dối đó.
Chị vốn chưa bao giờ ổn cả.
Bạn nhỏ im, nhưng có đồ ăn gì là đem qua cho em =)))) rong nho cũng đem qua, còn bonus thêm cho bát nước chấm, ngon lắm. Đợt em tự mua nó dở cực, chả hiểu sao là bạn cho thì lại thấy vừa miệng, lạ lùng.
"Chời ơi ráng giữ sức khỏe nha bà dà, về nhà nhớ khám rồi lấy thuốc ha". Hehe, chị lấy thuốc rồi nè, cảm ơn bé. Cảm ơn Phương Linh, cảm ơn cô bé k22 nhiều nha.
Cảm ơn nha, dù mình vẫn xa lạ quá.
Chắc em sẽ viết tiếp.

View more

Tớ là một con người tồi tệ

+ 2 💬 messages

read all

Cuoc doi nay la mau hong me noi luc con ra doi

Mình ghét thế giới này.
Mà, không. Là mình bị thế giới này ghét bỏ.
-
Mình sợ đau. Nói ra thì mình chưa bao giờ dám từ bỏ cả, nhưng những lúc mình suy nghĩ đến việc ra đi chẳng hạn, hầu như toàn là khi mình bị đau, ví như bây giờ, mình gần như không thở được, họng mình đau lắm và bản thân mình thì chỉ muốn chết đi cho xong.
Trâm bảo mình đi mua thuốc, nhưng giờ là 23:37, mình không ra ngoài ký túc xá được nữa. Và mình mệt quá.
Mình. Không. Chịu. Nổi.
Rõ ràng chiều giờ mình vẫn ổn, chẳng hiểu sao mọi chuyện cứ tồi tệ một cách bất ngờ thế này. Mình qua 402 lấy nước nóng, mấy em khóa sau hỏi mình có sao không, mình mệt, mệt lắm. Mình buồn ngủ, nhưng mình không ngủ được, cứ nằm xuống là lại khó thở thì phải làm sao ạ? Tại sao cứ như vậy, tại sao cứ phải bắt mình như thế? Không thể cho mình một dấu hiệu để chuẩn bị à?
Mình muốn chết vãi l. Mình khó chịu quá. Giống y như lúc mình bị đau răng mà lan tới tai chẳng hạn, hoặc như những lần lên cơn trước đó. Mình đau. Mình phải làm sao?
Mẹ không cho mình uống kháng sinh =))) mình không biết nữa, chắc tại dạo này uống nhiều quá, mẹ la mình, bảo mình uống thuốc như cơm bữa ấy. Nhưng mình khó chịu quá, giờ mình chỉ ước có thuốc để uống thôi. Mình đau quá, mình khó thở, và mình ghét cảm giác khò khò khè khè đến bất ngờ thế này.
Phải làm sao đây.
Mình không dám uống siro do nó ngọt, sợ sẽ tạo đàm. Lúc đó chắc mình thăng mẹ luôn vì khó chịu.
Ừ, là mình yếu đuối đấy. Mình là đứa thảm hại như vậy đấy. Mình chịu đựng không nổi những lần thế này. Mình biết có những người tệ hơn cả thế nữa, nhưng mình mệt quá. Mình muốn uống thuốc trời ạ. Làm ơn đi.
Mình đau họng, mình khó thở.
Tai sao.
Minh van luon nhu the.

View more

Cuoc doi nay la mau hong me noi luc con ra doi

+ 7 💬 messages

read all

Language: English