@pthaovpt

Xy Xy

❤️ Likes
show all
Yunero_II’s Profile Photo ngmleyh’s Profile Photo beethanh28’s Profile Photo khNhnguyen’s Profile Photo

Latest answers from Xy Xy

02.02.21

Cậu từng bảo, lạc lõng so với cô độc còn đáng sợ hơn.
Đó là loại xúc cảm không dễ hình dung. Chỉ là khi bạn đứng giữa phố thị đông đúc, nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi, trong lòng cảm thấy chênh vênh đến lạ lẫm. Cảm giác dường như bạn không thuộc về thế giới này, cũng không hòa nhập được vào sự nhộn nhịp kia.
Có những lúc bạn đứng giữa những người thân quen, mọi người đều cười nói vui vẻ, bạn cố gắng đuổi kịp câu chuyện của họ, nhưng từ đầu đến cuối, câu chuyện kia vốn dĩ đã không có chỗ cho bạn.
Cũng có những chuyện khiến bạn rất mệt, rất muốn giãi bày với người khác. Nhưng danh bạ dài đến vậy, lại không ai có lấy một khắc rảnh rỗi cho bạn. Bạn bè nhiều đến thế, cũng không ai thật tâm muốn nghe những chuyện kia.
Lâu dần, bạn cũng chỉ muốn đem những câu chuyện ấy giấu sâu vào trong lòng, lấy lời nói hóa thành nước mắt về đêm. Đợi trời sáng lên, nhất định sẽ không mệt nữa.
Bạn giống như một con cừu đen lạc giữa bầy cừu trắng. Xung quanh đều bị những bức tường trong suốt vô hình bao lấy. Bạn có thể nhìn thấy mọi hỉ nộ ái ố của người bên ngoài, họ cũng có thể thấy bạn đơn độc đứng đó. Nhưng cả hai đều chẳng thể làm gì, vì căn bản bức tường này, không có lối vào, cũng chẳng có lối ra.
Tôi chẳng hi vọng sau này vào những lúc bất lực bạn sẽ có người ủi an. Chỉ mong rằng năm tháng dài rộng phía sau, bạn có thể tìm lại cái tôi đã từng lạc lối của mình.

View more

020221

27.12.20

CHỦ NHẬT CUỐI CÙNG CỦA NĂM
Có những thứ không trân trọng thì sẽ mất đi,
Nhưng cũng có những thứ rất trân trọng mà không thể nào giữ được,
Hôm nay bạn là một điều gì đó rất đặc biệt trong lòng một ai đó, không có nghĩa là sau này cũng thế...
271220

22.12.20

Mình của ngày trước vô cùng vô cùng mạnh mẽ. Đến mức người muốn che chở cho mình cũng chẳng biết phải che chở như thế nào. Mình của ngày trước giỏi nhất là kiềm nén nước mắt. Kiềm nén đến nổi người khác còn tưởng mình vô cảm. Mình của ngày trước chẳng tha thiết hay đặt niềm tin vào một mối quan hệ yêu đương nào cả. Đến mức người ngoài còn tưởng mình cô đơn đến hoá điên rồ rồi.
Vậy mà mình của bây giờ khác ngày trước quá. Chỉ cần vài ba câu nói nặng lời mình cũng có thể vỡ oà thành tiếng khóc. Chỉ cần một chút buồn trong lòng cũng có thể nước mắt đầm đìa. Chỉ cần tủi thân một chút là đã muốn có ai đó bên cạnh rồi.
Cuộc sống này ai rồi cũng sẽ khác. Nhưng tùy vào mỗi thời điểm mà mạnh mẽ hơn hay yếu đuối hơn thôi. Vì chẳng ai có thể gồng mình mà mạnh mẽ hoài được. Cũng chẳng có ai mà muôn đời yếu đuối cả đâu.

View more

221220

27.11.20

Viết cho tuổi 20
20 tuổi – một con số không nhiều cũng không ít. Không còn được gọi là trẻ con nhưng dường như tôi cũng chưa sẵn sàng để làm người lớn.
Tuổi 20 với những trăn trở, băn khoăn về một tương lai mơ hồ.
Tuổi 20 với những thấm thía để biết yêu thương gia đình hơn.
20 tuổi – một con số không nhiều cũng không ít. Không còn được gọi là trẻ con nhưng dường như tôi cũng chưa sẵn sàng để làm người lớn.
20 tuổi – suy nghĩ của tôi bắt đầu chạm ngõ những trăn trở, lo lắng về công việc, về tương lai. Mới ngày nào tôi còn háo hức vì được đi học đại học mà chớp mắt bốn năm đã trôi qua thật nhanh. Niềm háo hức ngày nào nay được thay bằng nỗi lo sợ, hoang mang về một tương lai mờ mịt, không định hướng. Tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ đi đâu về đâu? Nên đi làm hay học tiếp? Nên về quê hay ở lại thành phố? Tôi vừa muốn bay xa lại vừa muốn được ở gần bố mẹ. Tôi vừa ấp ủ nhiều mộng mơ lại vừa lo sợ, e dè.
Nếu có thể quay lại quá khứ, tôi của bây giờ sẽ quay về định hướng cho chính tôi của những ngày đầu năm nhất. Tôi sẽ nói cho bản thân mình khi ấy biết mình cần làm gì, cần học gì để bây giờ bản thân có thể bớt thấy chông chênh.

View more

271120

.

Căn phòng trống, nắng chiều vẫn chiếu xen vào những dãy bàn. Trên bảng có dòng chữ đang viết dở. Kí ức là để nhớ về, cớ sao lại cứ cố mà quên đi. Thực tâm cậu biết rằng mọi điều đều nằm lại. Chẳng qua khi nói về nó thì 5 năm sau, 10 năm sau, mọi thứ không còn tệ như đầu.
.
Vì sao à? Vì chúng ta sẽ gặp những điều tệ hơn, gặp những người bạn mới hơn và những niềm quan tâm khác. Rốt cuộc chúng chỉ là trang tiếp theo trong kí ức mà thôi.
.
Còn căn phòng trống kia, chỉ 5 phút nữa thôi sẽ được lấp đầy bởi những đứa trẻ 18, 20 tuổi. Chúng sẽ lại cười đùa, lại cãi nhau, lại nghịch điện thoại và ngủ gục trên bàn. Những thanh âm sẽ vang ra mãi rồi tắt lịm trong tiếng còi xe bên ngoài.
.
Không ai nhận ra rằng một ngày kia, mình sẽ chỉ còn là quá khứ, trong lòng một ai đó.
#Chuyenonoixa290

21.11.20

#Những_phòng_học_trống
Tớ có một thói quen, đó là nhìn mọi vật qua lăng kính của quá khứ. Những gương mặt thân quen cùng tớ đi học, bàn ghế, sách vở, nụ cười, cuộc vui,.. mọi thứ đều có cái màu của việc sẽ qua.
.
Có lẽ nhìn mọi thứ ở thì quá khứ là cách tớ tự đánh lừa bản thân, tự trấn an mình rằng khi khoảnh khắc chia ly đến, tớ đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận trong bình thản- cái bình thản tớ đã cố tạo ra suốt bao năm nay. Thế nhưng, sự chia xa thường đến sớm hơn tớ tưởng, vào những lúc lòng tớ ngây thơ mà hi vọng rằng thời gian đã quên mất mình.
.
Thật kì lạ khi nhìn vào những gương mặt của bạn bè, nhìn họ cười vui vẻ, cãi nhau, nghịch điện thoại hay ngủ gục trong lớp. Nó thật đến mức khó tin và vì vậy càng khó có thể chấp rằng đến một lúc nào đó, những gương mặt ấy rồi sẽ chỉ còn trong kí ức mà thôi.
.
Chúng ta hẹn ước quá nhiều trong đời, tiếc nuối quá nhiều trong đời, yêu quá nhiều và cũng khổ đau quá nhiều để rồi đến cuối cùng, chúng ta chỉ muốn quên đi tất cả. Và chúng ta quên đi thật, quên đi những người bạn cũ, quên đi những cuộc hẹn, quên đi những kẻ làm ta đau lòng và quên đi mình đã từng sống ra sao. Cuối cùng, ta quên đi cả tên của mình. Chẳng còn nhớ gì, chẳng còn chờ đợi chi. Bình yên đấy, nhưng liệu đó có phải bình yên thực sự? Liệu chúng ta có đủ can đảm để quên đi tất cả không? Không ai biết ngoài chính bản thân cậu.

View more

211120

Language: English