Cậu từng bảo, lạc lõng so với cô độc còn đáng sợ hơn.
Đó là loại xúc cảm không dễ hình dung. Chỉ là khi bạn đứng giữa phố thị đông đúc, nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi, trong lòng cảm thấy chênh vênh đến lạ lẫm. Cảm giác dường như bạn không thuộc về thế giới này, cũng không hòa nhập được vào sự nhộn nhịp kia.
Có những lúc bạn đứng giữa những người thân quen, mọi người đều cười nói vui vẻ, bạn cố gắng đuổi kịp câu chuyện của họ, nhưng từ đầu đến cuối, câu chuyện kia vốn dĩ đã không có chỗ cho bạn.
Cũng có những chuyện khiến bạn rất mệt, rất muốn giãi bày với người khác. Nhưng danh bạ dài đến vậy, lại không ai có lấy một khắc rảnh rỗi cho bạn. Bạn bè nhiều đến thế, cũng không ai thật tâm muốn nghe những chuyện kia.
Lâu dần, bạn cũng chỉ muốn đem những câu chuyện ấy giấu sâu vào trong lòng, lấy lời nói hóa thành nước mắt về đêm. Đợi trời sáng lên, nhất định sẽ không mệt nữa.
Bạn giống như một con cừu đen lạc giữa bầy cừu trắng. Xung quanh đều bị những bức tường trong suốt vô hình bao lấy. Bạn có thể nhìn thấy mọi hỉ nộ ái ố của người bên ngoài, họ cũng có thể thấy bạn đơn độc đứng đó. Nhưng cả hai đều chẳng thể làm gì, vì căn bản bức tường này, không có lối vào, cũng chẳng có lối ra.
Tôi chẳng hi vọng sau này vào những lúc bất lực bạn sẽ có người ủi an. Chỉ mong rằng năm tháng dài rộng phía sau, bạn có thể tìm lại cái tôi đã từng lạc lối của mình.
View more