Mối tình 6 năm không có kết quả. Hôm nay chúng tôi quyết định dừng lại rồi. Sau này k liên hệ, ai sống cuộc đời của người ấy. Chỉ là cậu ấy k biết rằng sau này tôi biết phải làm sao đây :((
“Cậu ấy trông như một đứa trẻ bị bỏ lại ở bờ sông"
Có phải tất cả những cuộc gặp gỡ trên thế gian này là cửu biệt trùng phùng.
Có những lời văn rất hay, đọc mà như cay xé lòng, như moi móc hết tất thảy tâm can của người khác ra. Sau đó sẽ có một cuộc hỗn chiến nội tâm, giữa một con người tích cực phải nhen nhóm về cuộc sống tốt hơn từng ngày và một con người sống cùng với cảm xúc bị bào mòn.
“Nếu là đời người, hà tất phải cưỡng cầu cứ cuồng nhiệt mà yêu thích, thong thả thực hiện. Đời người là gì chứ? Chẳng phải chính là cùng nhau vui vẻ hay sao” - Nhân sinh hà tất phải cưỡng cầu.
Lại nhớ đến đoạn Trương Ái Linh từng viết "Gặp được người mình muốn gặp giữa muôn vàn người, ở thời gian hoang vu mấy vạn dặm, không sớm một bước, không muộn một bước, mà chỉ là vừa vặn đuổi kịp".
Đọc xong, viết viết rồi lại xoá, rồi lại viết, không biết dùng ngôn từ như thế nào để bóc trần tâm can. Dở một cuốn sách từng mua gần 1 năm trước. Cuốn “hãy khen tôi xinh đẹp”. Lật lật, dở dở đọc vài dòng, lại thấy bản thân phù phiếm quá. Lâu nay, mấy dòng chữ in trên thứ giấy vàng nhạt này bỗng trở thành động lực để thấy giá trị của bản thân, thấy mình thật giàu có theo một cách nào đó, giàu có trong tâm can.
Có phải tất cả những cuộc gặp gỡ trên thế gian này là cửu biệt trùng phùng.
Có những lời văn rất hay, đọc mà như cay xé lòng, như moi móc hết tất thảy tâm can của người khác ra. Sau đó sẽ có một cuộc hỗn chiến nội tâm, giữa một con người tích cực phải nhen nhóm về cuộc sống tốt hơn từng ngày và một con người sống cùng với cảm xúc bị bào mòn.
“Nếu là đời người, hà tất phải cưỡng cầu cứ cuồng nhiệt mà yêu thích, thong thả thực hiện. Đời người là gì chứ? Chẳng phải chính là cùng nhau vui vẻ hay sao” - Nhân sinh hà tất phải cưỡng cầu.
Lại nhớ đến đoạn Trương Ái Linh từng viết "Gặp được người mình muốn gặp giữa muôn vàn người, ở thời gian hoang vu mấy vạn dặm, không sớm một bước, không muộn một bước, mà chỉ là vừa vặn đuổi kịp".
Đọc xong, viết viết rồi lại xoá, rồi lại viết, không biết dùng ngôn từ như thế nào để bóc trần tâm can. Dở một cuốn sách từng mua gần 1 năm trước. Cuốn “hãy khen tôi xinh đẹp”. Lật lật, dở dở đọc vài dòng, lại thấy bản thân phù phiếm quá. Lâu nay, mấy dòng chữ in trên thứ giấy vàng nhạt này bỗng trở thành động lực để thấy giá trị của bản thân, thấy mình thật giàu có theo một cách nào đó, giàu có trong tâm can.