Ask @pucalo

Sort by:

LatestTop

[ Hà Nội, mười chín, tháng mười, hai không hai không ]

Thèm được đi lang thang vào những con ngõ quá :((
Nếu ai có hỏi Thu, Hà Nội gì là đẹp nhất, thích gì ở Hà Nội nhất? Thù Thu sẽ không chần trừ mà chả lời, đẹp nhất thì là những gánh hàng rong, thích nhất? Thu sẽ thích những con ngõ, không biết mọi người như nào chứ Thu bị cuốn bởi “nó” lắm, hmmm bức ảnh là trên đường đi mua bún cá cùng bạn, ngay gần phòng Thu thôi, một con ngõ nhỏ xíu mà dài ơi là dài, ngoằn ngoèo (haha cái từ này Thu vừa lên gg tra xong, Thu rất hay bị sai chính tả ấy, xong giờ mới biết ngoèo trong ngoằn ngoèo là có 2 chữ o ý:))
Thui vậy thôi nhá, chỉ muốn nói là Thu thèm lượn vào mấy con ngõ lắm rồi, mà dạo này bận quá, cũng chẳng có ai rảnh đi lang thang cùng, hoặc là rảnh mà không muốn đi bộ, hoặc cũng chẳng có lý do gì khiến phải đi bộ rồi đi lang thang cả.

[ Hà Nội, mười ba, tháng mười, hai không hai không ]

Rồi giờ thì kể các cậu nghe chuyện gì được nhỉ, hmm vẫn tiếp tục với những câu chuyện thời tiết nhé, vẫn vậy thôi, là thời tiết Hà Nội. Mà còn kể gì nữa, Hà Nội vào thu, cái đấy thì ai chẳng biết mà nhỉ, à sửa lại một chút nhé, cuối thu rồi, không phải vào nữa. Đã xuất hiện cái se lạnh mà nhiều người “thèm muốn” đó, cái bình minh lười nhác, cái hoàng hôn thật chậm, tất cả đều dịu dàng, nó không rực rỡ như những ngày hè, à bỏ qua một đoạn, từ khi thời tiết vào thu đến giờ, nó bận, nó học, nó lười, chính vì vậy mà nó chưa có buổi ngắm hoàng hôn hoàn chỉnh nào cả, tất cả cũng chỉ là những cái liếc vội giữa đường kẹt xe, thế rồi hôm nay nó cũng bỏ bận, bỏ lười mà rủ bạn lượn hồ, mà cái hồ nó nhắc đến nhất định là Hồ Tây rồi, đến nơi tự dưng bụng đói cồn cào, haha không phải tự dưng dâu, tất cả là do sáng giờ nó chưa ăn gì đấy, rồi nó “xin” bạn tiền chạy qua tiệm bánh mỳ nhỏ mua đồ ăn, dù nguội nhưng lên hồ nhất định sẽ ăn, các cậu biết không, trên đường đi nhá, tớ với bạn bị lạc nhau, rồi cả tắc đường nữa, thế là, lại một lần nữa nó lỡ hoàng hôn, hicc trên đường đi tớ bực lắm, xong cũng cứ nghĩ, mình không xấu tính như vậy được, ... rồi lên đó, bọn tớ cũng chơi linh tinh, bạn đói, bạn rủ nó đi ăn cháo, nhưng rồi, bạn lại dẫn nó đi ăn mỳ gà tần ở Tôn Đức Thắng, ngon thật các cậu ạ, vừa ngon vừa ấm, hôm nay bạn phải về sớm, thôi, dừng tại đây nhé..
Gửi các cậu một tấm ảnh tớ thích trong những cuộn film nhỏ^^

View more

Related users

[ Hà Nội, mười hai, tháng mười, hai không hai không ]

Này, Thu vừa đọc lại tất cả ask cũ, rồi vui cũng có, buồn cũng có, rồi, như muốn gì đó, muốn giữ lại, nhưng, những người họ thì đương nhiên là không thể rồi, thế nên, cái điều duy nhất có thể làm là “trở lại”. Rồi xin chào, rồi cảm ơn, và Thu vẫn như vậy.
Này, rồi Thu vừa cả bật khóc, cảm ơn.

sao cậu lại thích người Hà Tĩnh thế? :v

punchpcy’s Profile PhotoĐTL
Hê Linh.. Là Tớ thích người miền trong ạ :33
Thích cực luôn ý, có lẽ vì đã gặp rất nhiều người miền trong dễ thương rồi ý :3
Nữa là giọng họ, ui nghe muốn bắt về luôn ý ạ hix hix..
Tiếc là bạn Hà Tĩnh kia không chịu phối hợp với tớ ạ huhu :((
+6 answers in: “Có những câu chuyện thú vị đấy!”

Rõ là đoán sai mà, ngụy đâu :)) Từ Hn về Ht :)) "ạ" cute thế!

Hà Tây ạ ??
Đã viết tắt còn viết thường kìa- hixxx xấu cả ask :((
Nói nhỏ nha giờ Thu mới nói chuyện kiểu này đấy, chứ ngày trước cục xúc lắm ạ :))
*Cười lớn*
+6 answers in: “Có những câu chuyện thú vị đấy!”

#HN.02:50.12.25.18

Nay Giáng Sinh đấy, Cậu có vui không???
- Vui chứ:)) Giáng Sinh an lành nhé!!!
Nhưng tớ không vui vì hôm nay là Noel mà tớ vui vì các cậu vui vì hôm nay là Noel:)))
Tớ luôn là vậy.
Tối có đi chơi không?
Nói như nào nhỉ..
Thay vì hòa vào đám đông thì tớ muốn, ở một nơi yên tĩnh, Cao, ừ càng cao càng tốt, có thể thấy toàn cảnh..Ngắm nhìn..
____________________
Không cần cậu đối xử tốt với tớ, nhưng tớ thật cảm động nếu cậu làm như vậy với mọi người xung quanh.
Thật vậy..
Tớ chẳng bao giờ nỡ làm tổn thương nó, 1 tí cũng không..
Đừng ai chiếm hữu nó, đừng để ai làm vậy nhé..
____________________
Anh nói em đừng làm vậy..
Ừ em sẽ không làm vậy, mãi mãi không, nhưng là với người sau..
Còn anh, em đã chẳng còn cơ hội:)) cũng là mãi mãi không..
__________________
Chiều rồi nhỉ, mà với tớ như vừa sáng vậy đó, vì tớ vừa mới dậy mà:))
Hà Nội hôm nay lại nắng nhẹ, có gió..dưới đường vẫn ồn ã, tấp nập, xô bồ như mọi ngày.
Đang nghe "Câu chuyện tình tôi- Lê Cái Trọng Lý"
Ôm máy tính lên giường, đắp chăn quá nửa chân, bên cạnh lại bày ra mấy món ăn vặt quen thuộc đến lười biếng..
Ngắm dây hoa đối diện cửa sổ, Khẽ lay trước gió, hôm nay tươi quá. Tiếc là không ngắm được sớm hơn nhỉ.
Mấy lần tính dậy sớm để ngắm rồi nhưng không được, haha nghe buồn cười nhỉ, ai lại đi cố gắng vì một dây hoa chứ..
À tí quên, Cảm ơn tất cả mọi người chúc giáng sinh tớ nhé, cảm động lắm cơ, không nghĩ mọi người biết tớ, nhớ tớ, hix hix các cậu cũng vậy nha nha nha..
Ừ, tạm bye nhé..

View more

#HN.11:40.12.24.18

Lại vậy, vẫn vậy..
Nữ sinh nhỏ xíu, nghịch ngợm hôm nay lại quyết định cup học:))
Vì sao á, bởi vì hôm nay trời Hà Nội rất đẹp. "Đáng ra đoạn này tớ phải miêu tả khí trời hôm nay nhỉ, nhưng không, vì cảm nhận của mỗi người là khác nhau, với lại tớ không thích"
Vẫn như thường lệ, những lý do nghỉ học của tớ rất nhạt nhẽo và chẳng ai có thể chấp nhận nổi-__-
Nhiều nhất là do dậy muộn, 2 giờ mới vào lớp nhưng cũng 2 giờ tớ mới dậy thì chuẩn bị sao kịp ạ, À không tớ nghĩ lại rồi, nhiều nhất không phải là dậy muộn mà là do lười ạ, vì lười nên mới cố tình dậy muộn để lấy cái dậy muộn làm cái cớ..
Tiếp nữa là các cậu có biết không, đoạn đường từ nhà đến trường rất ngắn thôi nhưng trên đường có rất nhiều cám dỗ-__-
Nhà bạn tớ hay ở gần đấy, rồi sau đó thì các cậu biết rồi đấy:))
Nữa là, rất nhiều hôm: Ai bảo gần trường bán đồ ăn cơ, ai bảo tớ đói cơ, ai bảo tớ cầm theo tiền cơ-__- Những hôm nào như vậy là phần trăm đi học rất ít ạ, chỉ có phần trăm nhỏ thầy bắt gặp tớ thì kéo tớ vô lớp, lần nào như vậy là tớ thảm cả buổi luôn á.
Vì cô gái nhỏ tí rất thích chụp ảnh, và có thể bỏ cả buổi ra chụp ảnh là chuyện bình thường, nắng cũng chụp, mưa cũng chụp, sáng cũng chụp, tối cũng chụp,..
Đang trên đường đến trường quay qua quay lại thấy con ngõ xinh xinh chưa vô lần nào, định vô xem thử, chụp vài tấm thôi ai ngờ đi mãi đi mãi, rồi đi đến muộn luôn và cô ấy quyết định lang thang luôn buổi hôm đó.
Vừa bước chân ra khỏi cửa: "Ôi hôm nay nắng à, thật đẹp nhỉ, đi học thì thật phí" Thế là cô lại quyết định đi, nhưng không phải đi học mà là, đi vào những con đường thật đẹp, thật thú vị mà cô đã biết, để làm gì thì cũng không biết nữa..
Có hôm cầm đồ nghề đến trước ngõ rồi mà omg trức tiếp Việt Nam đá ạ, nhưng hôm đó tớ không thấy tội lỗi, hôm đấy là chính đáng -___-
À tớ bảo, có lần nhá, vừa bước chân ra ngõ để đi đến trường, thì bỗng đằng sau có một bà cụ gọi tớ lại, 2 tay bà xách 2 túi đồ thật to, bà nói:
- Cháu có đi ra bến xe bus không, cùng đường thì xách giúp bà một túi? không nặng lắm đâu.
Tớ dạ dạ, lúc đầu tớ còn không định cầm giúp đâu, không quen biết gì, không biết trong túi có gì.
Haha đương nhiên là tớ vẫn cầm giúp rồi.
Nhưng, đường bà đi thì ngược lại đường lên trường tớ ạ:(( Và buổi đó tớ cũng hứa với thầy sẽ lên lớp nữa. Trên đường đi bà luôn hỏi có nặng không cháu, sắp đến chỗ cháu học chưa?
Tớ chỉ hì hì, dạ dạ, chưa chưa ạ, Đã giúp thì giúp cho trót, thế là tớ cầm giúp bà đến bến bus luôn-__-
Đã nghỉ thì nghỉ cho trót, thế là tớ nghỉ luôn ngày hôm đó hmmm..
Hix kể vậy thôi, nhưng tớ không phải là học sinh hư đâu nhá, môn nào không quan trọng tớ mới cup thôi, với lại tớ cup vậy xong hôm nào tớ hứng lên tớ học cả ngày luôn-__- Cả nữa là thầy và anh chị ở lớp rất dịu dàng với tớ nên tớ có chủ quan một chút hixxx
Huhu tính kể nhiều mà đói quá, với lại bây giờ nhiều người biết ask của tớ rồi, thật chán..

View more

các chàng trai có chịu được khi yêu một cô gái rất đa nghi , tính khí hơi thất thường , hay suy nghĩ linh tinh và cực kì dễ khóc dễ buồn không?

Hey, Thường thì em không thích rep ask đâu
Nhưng thấy em có một tí ở trong đấy, nên em muốn ngụy biện cho cô gái đó "một tí" ạ:))
-"có chịu được khi yêu": Từ có ở đây là chưa ah, Là đang, Nhưng phân vân, vì sợ hã?
-"Một cô gái rất đa nghi": Có nhiều bài viết nói về người đa nghi nhưng em thích nhất một bài viết và ấn tượng nhất câu này: "Có thể cô ấy đã bị nhiều vố nặng trong cuộc đời, do vậy, cô ấy tự bao quanh mình một vòng vây nghi ngờ dày đặc." Em đọc đến đoạn đó rồi, nhìn ra cửa sổ, cười trừ..
-"Tính khí thất thường": Đặc điểm này thực sự cute đấy cậu ạ, Những cô gái đó thực sự rất thú vị, Có những người bạn như vậy nhất định không nhàm chán, nếu mà yêu nữa thì tuyệt vời luôn..
-"hay suy nghĩ linh tinh và cực kì dễ khóc dễ buồn": Như vậy là cô ấy đang yêu đấy..
Hì em nói đến đây thôi..
Cậu chiều ấm nha, trời Hà Nội nay thật đẹp :33
#HN.13:30.12.21.18

View more

#cotcachphunu

Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô. Không biết nên nói gì lúc này.
"Anh đã nói gì với em, anh hứa, anh sẽ không phản bội, nếu như anh phản bội, anh sẽ tự động rời đi. Anh thua rồi, anh thất hứa."
Cô lắc đầu, cười khổ, quay lưng rời đi.
Anh không đuổi theo cô, cô đi trên đường một cách vô thức. Trở về nhà, cánh cửa đóng lại, cô như người mất hồn, ngã gục xuống đất.
Sự kiên cường trong cô như rệu rã.
Tình yêu cũng tựa như nước mắt, chưa thử thì tò mò, đến khi thử rồi mới biết nó mặn đắng mà vẫn không thể ngừng được.
Có lẽ cô nên hiểu từ trước, muốn đàn ông yêu mình thì mình không nên để họ biết mình yêu họ. Hoặc muốn đàn ông yêu mình thì mình không nên yêu họ.
Bởi khi họ biết mình yêu họ, họ sẽ coi thường và xem nhẹ tình yêu của mình.
Quan tâm quá đôi khi hóa dư thừa.
Cô nên hiểu trong tình yêu, ai nghiêm túc người đó thua. Cô nghiêm túc, cô thua!
Cô bật khóc, nước mắt không thể ngừng rơi. Cô yêu anh, nhưng cuối cùng cô vẫn thua anh. Thua số phận rằng cô với anh chỉ đi được với nhau một thời chứ không phải một đời.
Hạnh phúc tại sao luôn mỏng manh đến thế? Cô càng yêu nhiều đối phương lại càng hời hợt, cô càng muốn giữ, anh lại càng muốn buông.
Cuộc sống này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ rồi chia ly, cũng có nhiều nước mắt xen lẫn nụ cười.
Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc chúng ta đối mặt với sự việc bằng nước mắt hay nụ cười. +
Đáng tiếc, duyên mỏng, tình chẳng sâu. Cô rời đi, anh không níu giữ. Cả hai người chỉ lướt qua nhau vô tình như thế. Cứ cho rằng sâu đậm, ngỡ ra chẳng đậm sâu.
_Cốt cách phụ nữ: hết_

View more

#cotcachphunu

Cô nhận thấy có nhiều điều đổi thay, con người và cuộc sống cũng đang lặng lẽ thay đổi. Hạnh phúc đôi khi chỉ tồn tại trong giây lát, trôi qua giây khác mọi thứ đều vỡ nát như thủy tinh.
Cô ngồi ăn một mình ở MacDonald, vừa rồi anh hẹn cô ở đây nhưng sau đó lại nói bận, không thể tới. Cô nhìn đồ ăn đã gọi cho anh ở trước mặt, cuối cùng đành lặng lẽ ăn một mình.
Lúc này cô rất muốn khóc, nước mắt không biết vì sao lại rơi xuống, cô nhanh chóng lau đi. Yếu đuối không phải điều cô nên làm, phụ nữ yếu đuối là ngu ngốc.
Cô tin tưởng anh, tin tưởng vào tình yêu của anh nên không có gì khiến cô phải khóc.
Bây giờ cô chỉ cần có một người ôm chặt cô vào lòng, nhất định cô sẽ trút hết ưu phiền mà bật khóc. Cô rất muốn, rất muốn nói cho anh biết, tại sao khi cô yêu anh mỗi lúc một nhiều thì tình yêu của anh lại ngược lại?
Lúc đầu yêu cô hời hợt còn anh nồng nhiệt. Đến khi cô yêu anh cuồng nhiệt, anh lại trở nên thờ ơ và lạnh nhạt?
Cô rất muốn nói cho anh biết, cô có thể chấp nhận, cho dù ngày mai có là bao nhiêu đau đớn, cô cũng chấp nhận vì không muốn đánh mất anh.
...
Cô rời khỏi nhà hàng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nghĩ là anh gọi, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhưng không phải, là đứa bạn học cấp hai cùng cô.
"A lô."
"An Tịnh, là mình đây."
"Có chuyện gì vậy?"
"Cà phê một lúc đi."
Cô nhìn đồng hồ, còn rất sớm, cô nhận lời, vẫy taxi đến quán cà phê.
Quán cà phê này rất đẹp, phong cách cổ điển mà trang nhã, bạn cô ngồi trên tầng hai. Nhân viên lịch sự đưa cô lên tầng, cô đi đến bậc cuối cùng của cầu thang, ngay khúc cua vào bàn, đôi mắt dừng lại ở góc trong cùng, vị trí nhìn xuống vườn hoa bên dưới.
Bóng lưng này, có chút quen thuộc.
Trong lòng rung lên một hồi chuông sợ hãi, nhân viên bên cạnh tuy không hiểu chuyện nhưng vẫn giữ lịch sự đứng bên. Cô rút điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Rất nhanh tiếng chuông điện thoại từ trong góc vang lên, trái tim cô như vỡ thành nghìn mảnh ngay giây phút này.
Người đàn ông này, với cô chẳng phải quá đỗi quen thuộc hay sao? Cô gái vừa hôn lên má anh chẳng phải là bạn gái cũ của anh hay sao? Rốt cuộc điều gì đang diễn ra trước mắt cô?
Cô rất đau, rất đau.
Anh nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, trái tim như ngừng đập. Bấm tắt đi, như có linh cảm, anh quay đầu nhìn về đằng sau.
Giây phút này, thời gian như ngưng đọng.
Cô nhìn người đàn ông mình yêu thương, người đàn ông mình tin tưởng. Mỉm cười rồi lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt lăn dài xuống gò má. Không một tiếng động, không một lời nói, chỉ lẳng lặng nhìn nhau như thế. Nụ cười trên môi vẫn nguyên vẹn nhưng đôi mắt thấm đẫm bi thương, nước mắt lăn xuống như mưa.
Nhân viên nhìn thấy sự việc, ít nhiều cũng hiểu ra, nhìn cô gái bên cạnh, thương cô gái nhìn mạnh mẽ là thế, cuối cùng lại rơi lệ vì một người đàn ông tồi.
Cô không lùi, không tiến, anh chậm rãi đứng dậy. Cô gái bên cạnh không hiểu chuyện gì cũng đứng dậy theo anh, cô lắc đầu, mỉm cười.
_Cốt cách phụ nữ:4_

View more

#cotcachphunu

...
Hôm nay là ngày thứ mười lăm, cô có hẹn cùng anh đi ăn tối. Cô chọn chiếc chân váy màu đỏ cùng chiếc áo đen để lộ phần ngực gợi cảm, nhìn cô vừa thời trang lại không mất đi nét tinh tế.
Cô ra khỏi nhà, anh đã đợi ở trước cửa, cô chậm rãi bước tới, anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng. Cô kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, anh đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào lên trán.
"Em rất đẹp."
Cô che miệng cười: "Nịnh bợ."
Hai người chọn một quán ăn đồ Hàn, cô thích những món ăn ở đây. Anh cũng chiều theo ý cô, hai người vui vẻ chọn món, trong lúc chờ đợi, cô tựa đầu lên vai anh, một tay khoác lấy tay anh.
Ban đầu, cô cho rằng cô và anh chỉ là vui đùa, nhưng dần dần cô càng thấy quen thuộc với hình bóng anh. Khi không gặp cô cảm thấy nhớ, nỗi nhớ mỗi lúc một trào dâng.
Hạnh phúc có lẽ luôn kỳ lạ như thế, tình yêu có muôn vàn điều kỳ diệu. Hai người từ xa lạ trở nên quen thuộc, hai cá thể khác nhau có thể dung hòa.
"Sao hôm đấy trở về anh lại nhắn tin cho em?" Cô hỏi anh, niềm hạnh phúc lấp lánh trong mắt.
Anh xoa nhẹ mu bàn tay cô, chậm rãi đáp: "Có lẽ vì thích em từ cái nhìn đầu tiên, hoặc có lẽ vì em nói chuyện thú vị."
Cô bật cười, cắn nhẹ lên bả vai anh.
"Vớ vẩn, nịnh bợ vừa thôi, ha...haaa..."
...
Cô ngồi xem chương trình truyền hình, hôm nay anh có công việc đi xã giao, cô và anh không sống chung nhưng mỗi lần anh đi chơi hay có công việc, cô đều đợi anh trở về rồi mới đi ngủ.
Hôm nay là tròn một tháng cô và anh yêu nhau, cô nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Anh vẫn chưa về, cô nhìn chiếc điện thoại im lìm trước mặt, dĩ nhiên cô sẽ không gọi cho anh, cô sẽ không làm phiền anh vì cô biết ai cũng cần có một khoảng tự do riêng.
Từ ngày yêu anh, cô chưa từng hỏi anh đi đâu, làm gì, điều đấy với cô là cấm kỵ. Và cô cũng hiểu, phụ nữ khi yêu, biết càng ít càng tốt, muốn hiểu nhiều thì nên chuẩn bị tinh thần sẽ bị tổn thương. Cô không muốn biết quá nhiều một phần vì không muốn phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của anh trong cô.
Tình yêu, biết càng ít càng tốt, hiểu càng ít càng bền. 1
Bốn giờ sáng, điện thoại báo bốn tin nhắn được gửi đến, cô giật mình tỉnh giấc, cô ngủ gật trên sofa. Nhìn tên anh trên màn hình điện thoại, đọc tin nhắn anh gửi đến, cô mới yên lòng.
"Anh về rồi."
"Em ngủ sớm đi."
"Mai dậy gọi cho anh."
"Yêu em."
Cô không nhắn lại, cô không muốn anh biết cô chờ đợi anh về. Tắt ti vi, cô trở về phòng ngủ. Lúc này cô mới thật sự yên tâm an giấc.
...
Những ngày sau, cô không còn nhận được tin nhắn của anh mỗi sáng, những cuộc gọi cũng dần thưa thớt. Anh và cô vẫn gặp nhau, vẫn hẹn hò và hạnh phúc nhưng cô cảm thấy có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Phụ nữ có trực giác đặc biệt, những điều họ nghi ngờ và suy nghĩ thì luôn trở thành hiện thực.
Cô nhận thấy có nhiều điều đổi thay, con người và cuộc sống cũng đang lặng lẽ thay đổi. Hạnh phúc đôi khi chỉ tồn tại trong giây lát, trôi qua giây khác mọi thứ đều vỡ nát như thủy tinh.
_Cốt cách phụ nữ:3_

View more

#cotcachphunu

"Em chưa từng chạy trốn cô đơn" giống như một lời "tuyên bố" hùng hồn, mạnh mẽ của một người con gái đã trải qua nhiều thăng trầm tuổi trẻ, vẫn "hồn nhiên" đứng vững.
"Có thể tuổi trẻ cô đơn, tuổi trẻ thất bại, tuổi trẻ chơi vơi nhưng hãy cứ bước qua tuổi trẻ thật chậm rãi, không sợ hãi, không ngại ngùng, bởi tuổi trẻ sinh ra là để đánh đổi bình yên sau này..."
Bạn sẽ dễ dàng tìm thấy những chia sẻ đầy tiếc nuối về tuổi thanh xuân của đời người con gái, đến nhanh mà cũng khẽ qua thật nhanh. Dễ dàng thấu hiểu những cuộc tình không mấy trọn vẹn, giống với những gì bạn đã và đang trải qua. Cũng có lúc bạn mỉm cười thật vui vì tìm thấy chính mình trong những thổn thức. Con gái chẳng cần phải tỏ ra bất cần, gồng mình mạnh mẽ, những nỗi buồn hay sự cô đơn cũng sẽ đến lúc bị hạ gục để nhường chỗ cho hạnh phúc và bình yên.
Cuốn sách giúp bạn tìm thấy bình yên - chính là những gì Mộc Diệp Tử muốn gửi gắm tới bạn đọc. Ai cũng có một thời tuổi trẻ, trôi qua phẳng lặng thì không gọi là cuộc sống. Nếu không thể thay đổi được những gì đã, đang và sẽ xảy ra, hãy học cách mỉm cười chấp nhận, quan trong hơn là, thay đổi từ chính bên trong bản thân mình, tự tạo cho mình những lối đi mới, ít bế tắc hơn, ít tổn thương hơn, nhiều nụ cười hơn, và hãy cứ tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.
Con gái à, hãy nhắc mình cô đơn, để nhớ mình đã từng hạnh phúc và... sẽ hạnh phúc.
Rất nhanh có tin nhắn trả lời: "Còn trả lời được chắc chắn là an toàn."
Cô bật cười, rất thú vị, người này nói chuyện khiến cô thấy rất vui vẻ.
"Em về nhà rồi, còn anh?"
"Anh cũng thế, an toàn như em."
...
Hai người trải qua tám ngày nói chuyện, hằng ngày mỗi buổi sáng cô đều nhận được tin nhắn của anh. Mỗi khi mở mắt dậy, nhìn điện thoại đều báo có tin nhắn đến. Ngày một ngày hai cô cảm thấy bình thường, ngày thứ ba cô bắt đầu thấy vui vẻ, những ngày sau dần trở thành thói quen.
Ngày đầu tiên.
"Hôm nay là một ngày đẹp trời, chúc em có một ngày vui vẻ và hạnh phúc."
Ngày thứ hai.
"Anh biết em còn ngủ, hôm nay ngoài trời mưa rất to, em đừng ra ngoài nếu không sẽ dính mưa. Nếu có công việc cần phải ra ngoài, có thể gọi cho anh được không? Anh sẽ đưa em đi. Chúc em một ngày tốt lành."
Ngày thứ ba.
"Cảm ơn em đã xuất hiện, mỗi ngày thức dậy anh cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn."
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu.
Ngày thứ bảy.
Ngày thứ tám...
Ngày thứ chín cô nhận lời yêu anh, vừa tỉnh dậy, với tay lấy điện thoại như thường lệ, một tin nhắn gửi đến bốn mươi phút trước, cô bấm đọc.
"Thanks u for coming in to my life and sharing with me... i luv u."
Cô mỉm cười, chậm rãi nhắn lại: "Welcome you to my world."
...
Hôm nay là ngày thứ mười lăm, cô có hẹn cùng anh đi ăn tối. Cô chọn chiếc chân váy màu đỏ cùng chiếc áo đen để lộ phần ngực gợi cảm, nhìn cô vừa thời trang lại không mất đi nét tinh tế.
_Cốt cách phụ nữ:2_

View more

#cotcachphunu

CỨ CHO RẰNG SÂU ĐẬM, NGỠ RA CHẲNG ĐẬM SÂU

...
Cô lười biếng chui ra khỏi khăn, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ trưa, cô nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo. Đứng trước tủ quần áo, cô nhìn những chiếc váy đầy màu sắc, cuối cùng không đắn đo lấy ra chiếc váy đen bó sát, phần cổ khoét sâu.
Ngồi trước bàn trang điểm cô thuần thục tạo ra những đường nét sáng tối vừa đủ. Khuôn mặt được phủ một lớp phấn mỏng, cô make up theo phong cách rất tây, bờ môi phủ một lớp son nâu trầm, mái tóc dài buông xõa khiến cô càng thêm gợi cảm.
Hôm nay cô có hẹn đi ăn cùng đám bạn, đặc biệt hơn nữa đứa bạn cô nói sẽ giới thiệu cho cô một người. Là người anh kết nghĩa của nó.
Cô cũng cảm thấy mình hai năm qua đã quá cô đơn, giờ cũng nên thử yêu thêm một lần.
...
Cô đến quán cà phê đã là mười hai giờ trưa, bên trong quán không khí yên tĩnh, mọi người đều nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Cô lên tầng hai, phòng ăn được đặt sẵn, phòng VIP 1. Nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp cúi gập người mở cửa cho cô.
Cô gật đầu, cười khẽ: "Cảm ơn."
Vừa mở cửa đập vào tai cô là tiếng cười giòn tan vui vẻ. Thấy cô, hai đứa bạn lập tức đứng lên kéo tay cô.
"Mày làm gì lâu thế, vào đây ngồi."
Lúc này cô mới thấy trong phòng ngoài hai đứa bạn còn có thêm hai người đàn ông lạ mặt.
"Ngồi bên phải là bạn trai tao, bên trái là người tao nói với mày đấy." Vi Hạ nói thầm vào tai cô.
Cô di chuyển tầm mắt sang vị trí bên trái, người đàn ông này cũng đang nhìn cô, anh ta mặc sơ mi đen, trên tay là chiếc đồng hồ Rolex chói mắt, mái tóc được vuốt lên cầu kỳ, không phải nói quá nhưng người đàn ông này thực anh tuấn. Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả, anh ta là người đàn ông có nét đẹp lạnh lùng mà cô lại có cảm giác ấm áp.
Hai đứa bạn kéo cô vào vị trí bên cạnh anh ta, cô từ chối nhưng không thể, đành bất lực ngồi xuống.
"Giới thiệu với mọi người, đây là bạn thân em, An Tịnh." Vi Hạ vui vẻ giới thiệu.
"Còn đây là anh Tùng."
"Chào em." Anh nhìn cô, mỉm cười.
Cô gật đầu khẽ, lịch sự đáp: "Chào anh."
Bữa ăn trôi qua trong không khí dễ chịu, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cô và anh cũng nói chuyện qua lại nhưng không nhiều vì hai người vẫn còn ngại ngùng.
Kết thúc bữa ăn, cô vẫy taxi trở về nhà, anh cùng bạn đi một xe, hai đứa bạn cô cũng đi chung một xe.
Mở cửa vào nhà, túi xách vứt sang một bên, cô vừa đi vào phòng ngủ vừa cởi áo như một thói quen. Đột nhiên điện thoại báo tin nhắn, cô mặc độc chiếc áo lót đi ra phòng khách, lục điện thoại trong túi xách, một dãy số lạ. Cô bấm xem.
"Em về nhà an toàn chứ?"
Cô suy nghĩ một hồi, nhắn lại: "Vậy anh nghĩ có an toàn hay không?"
"Em chưa từng chạy trốn cô đơn" giống như một lời "tuyên bố" hùng hồn, mạnh mẽ của một người con gái đã trải qua nhiều thăng trầm tuổi trẻ, vẫn "hồn nhiên" đứng vững.
_Cốt cách phụ nữ:1_

View more

#cotcachphunu

Cô bật cười, nụ cười của cô khiến anh sợ hãi.
"Đúng là tôi trở về rồi, cô cho rằng nếu tôi muốn cướp lại anh ấy, cô giành được với tôi sao?"
Cô kiêu ngạo nhìn xuống, đôi mắt như lưỡi dao có thể xé nát tất cả.
"Anh khỏe chứ?" Cô hỏi lại, lần này giọng đã lạnh lùng hơn.
Anh nhìn cô bối rối, đáp lại: "Anh khỏe."
Khỏe là tốt rồi, anh ổn là tốt rồi, cô thầm nghĩ.
Trước khi rời đi, cô nói thêm: "Tôi không tranh giành với cô, vì tôi biết nếu tôi tranh giành, cô không có năng lực tranh giành với tôi. Cuộc vui thì không dành cho hai người, hà cớ gì phải vì một người đàn ông mà hạ thấp mình, cho cô đấy, cô lấy được không?"
Nói xong cô bật cười quay lưng rời đi.
Đến khi ra khỏi bệnh viện, cô mới như sụp đổ.
Thực sự giây phút vừa rồi cô rất muốn hỏi anh, rất muốn hỏi: "Em chưa từng quên hình dáng của anh, chưa từng quên nụ cười năm ấy, còn anh đã quên em mất rồi, đúng không?"
Nhưng cô không thể cất thành lời, không thể.
Đau, rất đau, trái tim cô đau lắm, bao nhiêu cố gắng như vụn vỡ.
Cô đã thành công trong công việc nhưng cuối cùng lại đánh mất đi một thứ khác.
Cô từng không muốn biết quá rõ anh đang làm những gì ở thành phố này, cô biết anh sẽ có một vài sai lầm, nhưng vì cô rời đi nên cô sẽ chấp nhận nhắm mắt cho qua. Nhưng đến giây phút này, dù đã sai nhưng anh chưa nói câu xin lỗi cô. Cô thất vọng đến mức như muốn chết đi ngay khoảnh khắc này.
Có những nỗi đau, dù muốn cô cũng không thể thổ lộ, chỉ đành giấu trong lòng, để lâu hóa ly rượu, tự mình trút say...
Anh từng là của cô, từng là tín ngưỡng, là một báu vật để cô tôn thờ. Nhưng cuối cùng anh lại là người khiến cô thất vọng.
Tình yêu, khoảng cách là để thử thách, là để đối phương hiểu sự quan trọng của nhau. Nhưng đôi khi chính khoảng cách lại giết chết tình yêu một cách vô hình, giết chết một cách đau đớn.
Khi sự tin tưởng và kỳ vọng của bản thân khiến mình thất vọng, nó đau đớn đến nhường nào chứ?
Trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống khiến khuôn mặt cô đau rát, cô ngồi xuống bật khóc. Mặc kệ bao người qua lại nhìn cô như một kẻ điên.
Tình yêu của cô, sao lại đau đớn đến thế?
Cô từng sợ nếu mình đi, sẽ dang dở tình yêu này, sẽ dang dở anh, dang dở cô. Cuối cùng, tất cả đã dang dở, tình yêu không trọn vẹn này, cô phải quên bằng cách nào đây?
"Em từng đứng trước thành phố xa lạ vì nhớ anh mà bật khóc. Em trở về thành phố em yêu thương biết mấy, nhưng vì anh thành phố này cũng trở nên xa lạ, và em lại bật khóc trước những gì quá đỗi thân quen."
_cốt cách phụ nữ: Hết_

View more

#cotcachphunu

"Chồng, anh có thể ra sân bay đón em được không?"
Ở một góc máy bay, cô gái mặc bộ quần áo màu đen ôm mặt khóc, xung quanh không biết điều gì đang diễn ra, chỉ dùng ánh mắt cảm thông nhìn cô gái xinh đẹp rơi nước mắt.
...
Cô ngồi trên taxi mà như ngồi trên đống lửa, hai tay siết chặt vào nhau. Cô trở về nhà trong sự ngỡ ngàng và vui mừng của bố mẹ, cô hỏi bố mẹ dạo này có gặp anh không, họ nói mấy tháng nay rất ít khi anh qua nhà. Cô nói với bố mẹ cô ra ngoài một lát rồi về.
Cô tự lái xe, ngồi trong xe, cô chưa biết nên đi tìm anh ở đâu. Cô đến cửa hàng của anh. Giờ đã muộn nhưng của hàng vẫn còn mở cửa, cô đi vào trong, nhân viên đều là người mới. Cô hỏi: "Cho chị hỏi có anh... có ở đây không?"
Nhân viên lắc đầu nhìn cô, hỏi lại: "Chị là bạn của anh... ạ?"
"Ừ, anh ấy đâu?" Cô sốt ruột hỏi nhanh.
"Anh ấy nằm viện được hai ngày rồi chị."
Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, đau đến rơi lệ. Cố gắng giữ cho đôi chân đứng vững, nén nước mắt đang chực trào, cô hỏi: "Tại sao... Anh ấy bị làm sao?"
Nhân viên nhìn cô vẻ khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Tối hôm trước anh ấy lái xe đưa bạn gái đi chơi, vô tình bị xe khác đâm phải. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, chắc ngày kia là anh ấy ra viện chị ạ."
Hai tiếng "bạn gái" như mũi tên đâm mạnh vào ngực cô, lúc này cô thực sự không thể đứng vững, ngã gục xuống đất. Khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi môi đã không còn chút sắc máu.
Bạn gái của anh ở đây, vậy bạn gái kia là thế nào?
Nỗi sợ hãi của cô giờ đã thành hiện thực?
Cô từng sợ rằng, đạt được thứ này phải đánh đổi bằng thứ khác. Thành công của cô phải trả giá bằng người đàn ông cô yêu sao?
Cô bật cười cay đắng, mạnh mẽ đứng lên hỏi địa chỉ bệnh viện rồi lịch sự mỉm cười, rời đi.
Đứng trước của phòng bệnh của anh, cô đắn đo rất lâu mà không thể chạm đến tay nắm cửa.
Cánh cửa này mở ra, tình yêu này sẽ kết thúc.
Cánh cửa này không mở, tình yêu này cũng sẽ kết thúc.
Vậy cớ gì cô phải hèn nhát đến thế?
Cô hít một hơi sâu, mở cánh cửa trước mặt, bên trong là cảnh tượng cô cả đời muốn quên.
Anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái kia ngồi bên cạnh, đang cúi người hôn lên môi anh. Một tay anh đặt lên eo cô ấy.
Như có cảm giác có người đang nhìn, anh nghiêng đầu nhìn ra phía cửa. Giây phút này tất cả như đóng băng, hai người đang ở trên giường đồng thời nhìn về phía cô.
Anh như chết đứng, không biết phải nói gì.
Cô chậm rãi bước vào, không đau khổ, không rơi lệ, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ thường thấy.
"Anh khỏe chứ?" + Anh không đáp, cô gái kia đỡ anh ngồi dậy.
Cô nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh anh, cất tiếng hỏi: "Cô có biết tôi không?"
"Tôi biết." Cô gái đáp đầy kiêu ngạo.
"Cô quen anh ấy bao lâu rồi?"
"Một năm."
Một năm, cô đi hai năm, anh lừa dối cô một năm.
Cô chưa kịp lên tiếng, cô gái kia đã nói tiếp: "Cô còn trở về làm gì, anh ấy hiện tại là của tôi."
Cô bật cười, nụ cười của cô khiến anh sợ hãi.
_cốt cách phụ nữ: 4_

View more

#cotcachphunu

Chỉ mong sau này khi nhắc về thời thanh xuân, cô hay anh, dù vui hay buồn đều không dùng đến từ "hối hận".
Chỉ cần sau này nếu có lỡ rời xa, ai hỏi về quá khứ, cô muốn mình dõng dạc đáp: "Đúng, tôi đã từng yêu rất nhiều."
Chỉ cần một đời không oán, không hối.
Cô bấm điện thoại gọi cho anh, bây giờ là bảy giờ tối, cô mới xong việc và trở về nhà.
Chuông đổ hồi lâu mà không có hồi đáp, cô nhắn tin cho anh.
"Anh đang bận à, rảnh gọi lại cho em nhé."
Hai hôm sau. Cô mới nhận được cuộc gọi của anh, anh nói, hai hôm nay anh có nhiều việc, bận quá không kiểm tra điện thoại, anh nói xin lỗi rất nhiều. Cô không giận, ậm ừ cho qua, cho giấu đi sự bất an đang nhen nhóm trong lòng.
Cô tin anh.
...
Thời gian trôi nhanh đến mức khi nhìn lại, cô không dám tin mình đã đi được một quãng đường dài đến thế. Chỉ còn vẻn vẹn hai tháng nữa là đến ngày trở về, ngày cô được ôm chặt lấy người cô nhớ đến điên dại, được ở trong lòng anh quên đi bão tố bên ngoài.
Cô đặt bản thiết kế xuống bàn, day day thái dương, mấy hôm nay cô liên tục bị đau đầu. Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, cô nghe máy.
"Mình đây."
"Sao rồi, vẫn tốt chứ?" + Cô mỉm cười: "Vẫn tốt, sắp hội ngộ rồi đấy."
Bạn cô ở đầu dây kia bật cười.
"Ờ, dạo này không có bạn rượu, nhanh về đi."
Hai người hàn huyên vài câu, đột nhiên đối phương im lặng, có phần ấp úng, cô hỏi: "Sao thế?"
"Mày với người yêu thế nào, tốt không?"
Cô thành thật đáp: "Vẫn tốt, dạo này anh ấy hơi bận thôi. Sao thế?"
Bạn cô ậm ừ: "Thế là được rồi, tao cúp đây, làm việc đi."
Nhìn màn hình đen kịt, cô thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Có những chuyện dù nghi ngờ nhưng cũng không nên tìm hiểu quá rõ.
...
Còn bay ngày nữa là đến ngày trở về, vé máy bay đã đặt, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi đến ngày cô trở về với thành phố mà cô nhớ nhung biết mấy.
Cả ngày hôm nay anh không gọi cho cô, lúc sáng cô gọi anh không nghe máy, chỉ nhắn lại cho cô hai tin nhắn là "Anh bận". Cô cũng không làm phiền anh thêm.
Trên đường đi về chung cư, cô bấm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
"Em sắp về rồi."
"Anh vẫn đang bận à?"
"Em rất nhớ anh."
...
Ngày hôm sau cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào, gọi cho anh thì anh tắt máy.
Nỗi lo lắng không tên trỗi dậy, cô gọi cho bạn, hỏi rất nhiều người nhưng họ đều nói không biết anh ở đâu. Không ai nói cho cô biết điều gì đang diễn ra.
Cô đứng giữa đường, lồng ngực như bị bóp nghẹt đến khó thở. Cô lập tức gọi cho hãng máy bay, đổi chuyến bay sớm nhất vào tối hôm nay. Trở về nhà và lấy đồ đạc, cô ra sân bay nhanh nhất có thể.
Cầu cho anh được bình an. Còn nếu xảy ra chuyện gì, nếu anh gặp bất trắc, cô nên ở bên anh lúc này.
Ngồi trên máy bay đợi giờ cất cánh, cô nhắn tin cho anh.
"Em sắp về rồi."
"Anh có ổn không?"
"Em rất lo lắng."
"Anh đang ở đâu?"
"Em đang ở trên máy bay."
"Chồng à, em rất sợ."
"Chồng, gọi cho em đi."
_cốt cách phụ nữ: 3_

View more

Next

Language: English