Bởi vì sẽ có một ngày, cô đơn rồi cũng sẽ trở thành một thói quen. Vết thương rồi cũng sẽ lành lại, nỗi nhớ rồi cũng sẽ tan đi. Thời gian sẽ mang đi tất cả những thứ đó, mang vui vẻ về với em.
Lâu như vậy mình mới dám mở lại tài khoản này, là vì bản thân không có dũng khí. Không có dũng khí đối mặt với những điều khiến mình tổn thương, cho nên mình lựa chọn trốn tránh. Mình vẫn cười, vẫn luôn vu vơ hát mỗi lần lơ đễnh, nhưng mình không vui. Mình vẫn cuộn mình trong chăn xem phim, căn nhà rộng tới vậy khiến mình chỉ biết co ro một mình trên sofa. Tới đêm cũng luôn mất ngủ, chỉ biết rấm rức khóc một mình. Cả ngày cứ luôn miên man lạc lõng, bản thân cũng không ăn bữa nào hết, chỉ biết bất lực nhìn phòng bếp mà mình từng rất thích vào nấu nướng. Mình mệt, thực sự rất mệt. Mỗi ngày 24 tiếng chỉ biết nằm ngủ, trước giờ cũng không nghĩ bản thân ngủ tốt đến thế. Mình đột nhiên trở nên chán ghét tiếng ồn, thính giác càng ngày càng nhạy cảm với sự ồn ào ở xung quanh. Mình đột nhiên không còn muốn bước chân ra ngoài nhiều như trước nữa. Mong muốn biến mất khỏi thế giới không phải vì thất vọng với thế gian này, mà là do mình đã đặt quá nhiều kỳ vọng.
Liked by:
Quint
khaos
Sun
Vương
codyyyyc
's archive.
quý cô Shiho Murayama
Vắng nhà.